Trưởng ban thư ký tỉnh Tương tự mình đến gọi Trương Nhất Phàm, Bí thư Lý có lời mời.
Trương Nhất Phàm liền theo Chu Anh Văn tới văn phòng Tỉnh ủy, Lý Thiên Trụ từ thủ đô trở về, xem ra có chút mệt mỏi. Trương Nhất Phàm đoán rằng hôm qua ông ta không ngủ đủ, hai mắt có chút quầng thâm.
Đối với phong cách làm việc của Lý Thiên Trụ, và thái độ công tác, Trương Nhất Phàm luôn luôn vô cùng khâm phục.
Trong giai đoạn làm quan của hắn, người hắn kính nể nhất chính là Chủ tịch Lý, người thứ hai chính là Lý Thiên Trụ, Lý Thiên Trụ cũng quyết đoán giống như vậy, có phong thái của Chủ tịch Lý, nhưng ông ta so với Chủ tịch Lý có khôn khéo hơn một chút, không cứng rắn như vậy.
Còn có một điểm, chính là sát khí không nặng như vậy, giống như trên vấn đề của Quách Vạn Niên, ông ta lại nhượng bộ một chút.
Lại đến cuối năm, lần trước Trương Nhất Phàm có nhắc tới một ít vấn đề về chuẩn bị cho tết nguyên đán, đề án của hắn vẫn đặt ở trên bàn làm việc của Lý Thiên Trụ. Mỗi khi đến lễ hội mùa xuân, vấn đề luôn rất nan giải, hiện tại Trương Nhất Phàm phân công quản lý công nghiệp, giao thông, thông tin, nội mậu, tin tức hóa, quốc hữu tư sản, chất lượng giám sát, giám sát thực phẩm dược phẩm, công tác sản xuất an toàn.
Bởi vậy, vấn đề lễ hội mùa xuân không thể bỏ qua.
Lý Thiên Trụ nói,
- Đề án của cậu tôi đã xem qua, cứ theo như đề nghị của cậu mà làm đi, cần phải khiến cho mọi người đều có thể an tâm về lễ hội mừng năm mới. Ngoài ra công tác trị an phải lấy làm trọng yếu, mỗi khi đến cuối năm, giống như nhà ga, bến tàu những khu vực như thế này, luôn tồn tại tai họa ngầm. Những vấn đề này chúng ta sẽ thảo luận trong hội nghị sáng mai.
Hai người bàn bạc xong công tác, Lý Thiên Trụ liền kéo Trương Nhất Phàm nói việc nhà,
- Tiểu Phàm nhà cậu có về qua tết không?
Lý Thiên Trụ không có khả năng tự dưng hỏi loại chuyện này, Trương Nhất Phàm nói:
- Tết âm lịch này, sợ rằng chỉ có thể qua ở tỉnh Tương.
Chuyện trong tay hắn nhiều, hiện tại quản lý hai đại sạp công nghiệp và giao thông, nhất định là không phân thân được.
Lý Thiên Trụ nói:
- Tết âm lịch năm nào cũng phải qua, công tác không thể sơ sài, hôm qua tôi cũng gặp qua thủ trưởng Kính Hiên, cùng ông ấy uống trà. Ông ấy đối với cậu rất kỳ vọng. Tết âm lịch này, chúng ta có thể không cần qua tốt, nhưng dân chúng nhất định phải tốt, nếu không chúng ta chính là không làm tròn bổn phận.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu,
- Xin Bí thư Lý yên tâm, nhất định sẽ làm cho người dân sang năm mới tốt lành.
Lễ hội mùa xuân chỉ còn mười ngày nữa sẽ bắt đầu, công tác trong tay Trương Nhất Phàm cũng khá nhiều, may mắn là hắn đã sớm có chuẩn bị, nếu không thật sự biến thành sứt đầu mẻ trán.
Khi hai người bàn chuyện lễ hội mùa xuân, Lý Hồng cũng tới.
Cô và Trương Nhất Phàm hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức lại quay đi, Trương Nhất Phàm biết rằng trong lòng cô còn hiểu nhầm, nhất định là cho rằng chính mình và Diêu Mộ Tình đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngày hôm qua đi tìm Lý Hồng, Lý Hồng bảo thư ký từ chối gặp, Trương Nhất Phàm nhìn ánh mắt Lý Hồng, bình tĩnh đến mức có chút không bình thường. Nhưng ở trước mặt Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm chỉ đứng lên nói:
- Bí thư Lý, vậy tôi đi trước.
Lý Thiên Trụ hạ tay xuống, xem như chào hắn, Lý Hồng ngồi xuống sô pha đối diện Lý Thiên Trụ, bắt đầu báo cáo công tác của mình.
Khi Trương Nhất Phàm rời đi, luôn luôn nghĩ về ánh mắt của Lý Hồng, trong mắt Lý Hồng rõ ràng hiện lên một phần xa lạ, đây là một kiểu làm cho người ta tan nát cõi lòng. Nếu bởi vì chuyện của Diêu Mộ Tình, mà xảy ra hiểu lầm với Lý Hồng, vậy thật sự là chuyện mất nhiều hơn được.
Trên đường tới chính phủ đại viện, Duệ Quân gọi điện thoại tới nói bọn họ tới rồi.
Trương Nhất Phàm quyết định dùng thời gian buổi trưa tới tiếp đãi hai vị khách này.
Khi nhìn thấy Duệ Quân và Cù Tĩnh, hai người thật ra không có nhiều thay đổi, từ khi từ biệt ở Bắc Kinh, ba người gặp lại, người ngoài luôn nhìn thấy trên mặt Duệ Quân luôn mang theo nụ cười hạnh phúc, xem ra bọn họ đúng là một đôi, bởi vì khi hắn nhìn Cù Tĩnh, ánh mắt này chỉ cần là người ngoài đều có thể nhìn ra. Không ngờ, thừa lúc Trương Nhất Phàm không chú ý, Cù Tĩnh trừng mắt nhìn y.
Duệ Quân lần này đến tỉnh Tương là theo Cù Tĩnh về nhà thăm cha mẹ.
Nếu không phải là Trương Nhất Phàm tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không thể tin được.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Hôm qua có gặp Thẩm Kế Văn không? Tôi có báo cậu ấy mang đồ tới cho tôi.
Duệ Quân trên mặt hiện lên nét xấu hổ,
- Ồ, gần đây em không gặp Thẩm Thiếu gia, anh ấy cũng không nhắc tới chuyện này.
Cù Tĩnh liền liếc mắt nhìn y một cái,
- Lộ tẩy rồi sao?
Trong mắt anh ta hiện lên một tia khinh miệt, điều ấy không hề có ý muốn gạt người, Trương Nhất Phàm ở Bắc Kinh có tai mắt.
Vẻ mặt của hai người, Trương Nhất Phàm thu hết vào đáy mắt, hắn nói với Cù Tĩnh:
- Chừng nào quay về huyện Sa, tôi gọi người đưa hai người đi.
Cù Tĩnh cười hì hì nói:
- Được! Tốt nhất là hai người cùng đi, ba mới có thể vui vẻ.
Duệ Quân nói:
- Anh có phải là sợ không đảm đương nổi? anh Trương đường đường là cán bộ cấp Thứ trưởng, Phó chủ tịch tỉnh, để anh ấy đưa đi, em cũng không dám.
Cù Tĩnh nói:
- Em nghĩ là anh ấy thực sự đưa đi sao, anh ấy chỉ nói thôi, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nghe thấy Cù Tĩnh nói vậy, Trương Nhất Phàm không ngờ một chút cũng không hề tức giận, Duệ Quân mới tin lời lão đại nói, xem ra lão đại nói hoàn toàn đúng, ở một vài thời điểm, nguyên tắc thật sự không chịu nổi một cú đá.
Hắn bắt đầu do dự, có nên để Cù Tĩnh tham gia điều tra một chuyện của Diêu Mộ Tình.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi thật sự không có thời gian, nhưng có thể bảo lái xe đưa hai người đi. Ở tỉnh Tương, hai người yên tâm, tôi đảm bảo hai người an toàn.
Duệ Quân trong lòng cả kinh, nguy rồi, nếu hắn thực sự cho người đi theo mình, chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què sao? Tuy nhiên, anh ta rất nhanh trả lời,
- Vậy cảm ơn anh Trương.
Anh ta nhìn Cù Tĩnh,
- Ngày mai chúng ta quay về huyện Sa.
Trương Nhất Phàm liền gọi lái xe của mình đến,
- Tiểu Trương, hai người này là bạn của tôi, trong khoảng thời gian này bọn họ ở tỉnh Tương, do cậu chiếu cố. Tất cả chi phí do tôi trả.
Trương Tuyết Phong nhìn hai người nói:
- Mời Chủ tịch tỉnh Trương yên tâm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Duệ Quân thấy Trương Nhất Phàm quả nhiên động tới phong cách, nói với lái xe của hắn, trên thực tế là sắp xếp một người giám sát bên cạnh người mình. Tuy nhiên, anh ta cũng không thể cự tuyệt ý tốt của Trương Nhất Phàm, chỉ có thể cực khổ nhận lấy, Cù Tĩnh vui vẻ, cô xem như đây là trận đấu giữa hai người đàn ông, Duệ Quân tự nhiên biết, đã bị Trương Nhất Phàm ăn mất một quân. Nếu như tới du ngoạn sơn thủy, thăm hỏi cha mẹ, tôi thân là bằng hữu đương nhiên sẽ chiếu cố các ngươi.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Tuyết Phong đưa hai người đi khách sạn.
Trương Nhất Phàm gọi Đằng Phi lái một chiếc xe khác tới đón mình.
Trên đường, hắn cân nhắc, hôm nay muốn làm sang tỏ một chút với Lý Hồng, không thể để hiềm lầm này tiếp tục.
Vì thế hắn gọi cho Lý Hồng, Lý Hồng lại không hề cự tuyệt điện thoại của hắn, chỉ có bộ dạng như đang giải quyết việc chung,
- Có việc gì sao?
Trương Nhất Phàm nói:
- Buổi tối có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói.
Cứ nghĩ rằng là lời nói lãng phí, không ngờ Lý Hồng lập tức đồng ý,
- Được? Anh muốn bàn thế nào?
Lời nói này, rõ ràng lộ ra ý bất mãn.
- Vậy chúng ta gặp nhau ở quán trà! Tám giờ đúng!
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm với Lý Hồng, Trương Nhất Phàm trong lòng cân nhắc, nên làm sang tỏ hiểu lầm này với Lý Hồng như nào.
Cù Tĩnh và Duệ Quân trở lại khách sạn, Trương Tuyết Phong nói:
- Quân thiếu, tôi ở phía dưới, hai vị có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.
Đây mới là điều đau đầu nhất của Duệ Quân, nhưng không thể không gật đầu,
- Vậy vất vả cho anh rồi.
Anh ta vỗ vỗ bả vai của Trương Tuyết Phong, tỏ vẻ cảm ơn.
Chờ Trương Tuyết Phong rời khỏi phòng, Cù Tĩnh nhìn anh ta,
- Em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé?
Duệ Quân biết lúc này cô muốn kể chuyện, nhất định là có dụng ý của cô, liền nói:
- Em muốn nói gì?
Cù Tĩnh cười cười,
- Anh có nghe hay không?
- Nghe, tất nhiên phải nghe rồi.
Duệ Quân liền ngồi xuống, nghe xem Cù Tĩnh rốt cuộc muốn nói gì với mình.
Trên máy bay, có một con vẹt và một con lợn, vẹt nói với lợn:
- Anh có dám học tôi hay không?
Lợn không quan tâm trừng mắt với vẹt một cái,
- Có cái gì hơn người đâu! Đừng nghĩ rằng mình học vẹt được vài cái là có thể nói được tiếng người.
Một tiếp viên hàng không có khuôn mặt tàn nhang đi tới, vẹt nói:
- Tiểu thư, cho ông cốc nước.
Lợn cũng học theo vẹt, nói với tiếp viên hàng không:
- Tiểu thư, cho ông cốc nước.
Tiếp viên hàng không vừa nghe, lập tức có chút giận dữ, tuy nhiên vẫn ném cho chúng nó bình nước.
Vẹt nói,
- Không phải cái này, ông muốn XO!
Lợn cũng nói theo,
- Ông không cần cái này, muốn XO!
Nói xong, nó còn đắc ý trừng mắt liếc vẹt một cái, vài trò vớ vẩn này, ông cũng làm được.
Tiếp viên hàng không thầm nghĩ, tiểu súc sinh này thật đúng là khó hầu hạ! Tuy nhiên cô vẫn làm theo.
Không ngờ vẹt lại nói một câu,
- Tiểu thư, mặt của cô có tàn nhang thật khó coi!
Lợn ngốc lại nói theo,
- Tiểu thư, mặt của cô có tàn nhang thật khó coi!
Tiếp viên hàng không giận dữ, đem vẹt và lợn ném xuống máy bay.
Lúc này vẹt mới nó với lợn:
- Đồ ngốc, tao có thể bay.
Duệ Quân nhìn chằm chằm cô,
- Em có ý gì? Có ai khuyên người khác giống như em không?
Cù Tĩnh nói:
- Không có? Em chỉ là muốn nói cho anh biết, không cần ở trước mặt người như Trương Nhất Phàm tự cho mình thông minh? Bây giờ thì sao rồi? Hừ! Em không tin anh thực sự có lòng tốt như vậy, theo em về thăm cha mẹ.
Duệ Quân ha hả cười,
- Ai nói không phải, quà anh đều mua rồi.
- Còn nói, nhất định là hành động của các anh ở tỉnh Tương thất bại, mới gọi em đến.
Cù Tĩnh khinh thường nói.
- Nói đi, muốn em làm gì?
Duệ Quên nhìn căn phòng này,
- Cẩn thận tai vách mạch rừng, anh nghi ngờ hành động của chúng ta ở tỉnh Tương, đều bị người ta ngắm chắc.
Cù Tĩnh liền kỳ quái,
- Điều này sao có thể?
Duệ Quân cũng không nói,
- Dù sao chúng ta cũng cần cẩn thận, tối nay chúng ta ngủ lại đây, ngày mai quay về huyện Sa.
Cù Tĩnh mắng anh ta,
- Không biết xấu hổ!
Duệ Quân liền hì hì cười,
- Còn nói, anh thật sự đã chuẩn bị tốt để gặp nhạc phụ, em xem, anh mặc như này có được không?
Duệ Quân đứng lên,
- Dù thế nào thì anh cũng được coi như người lịch sự, anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng, ai gặp cũng thích.
- Chỉ biết đỏm dáng! Anh thật sự nghĩ rằng mỗi tiểu thư ở quán rượu này đều thích anh sao? Quỷ mới biết những cô gái đó chú ý đến cái gì. Bị người ta dụ dỗ hai câu, liền không biết trời cao đất rộng.
Duệ Quân chỉ vào Cù Tĩnh nói:
- Nhìn xem, ghen rồi sao?
- Ha ha…
Cù Tĩnh liền lườm anh ta một cái,
- Chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như anh. Duệ Quân, em nói cho anh, anh không phải là kiểu em thích. Về sau không cần nói kiểu đùa giỡn như này, hơn nữa, anh cũng không phải thật tâm thích em. Tâm tư của anh, bản thân hiểu rõ!
Lời này thực ra lại khiến cho Duệ Quân giật mình, chẳng lẽ cô ấy biết được cái gì? Tuy nhiên, anh ta lập tức trấn áp xuống.
- Nói mò! Không thấy anh đối với em toàn tâm toàn ý sao?
- Được rồi, nói nữa, da gà đều nổi hết cả lên.
Cù Tĩnh mở máy tính ra,
- Nói đi, anh muốn em làm gì?
Duệ Quân thở dài một chút,
- Mạng ở đây không dùng được. Ngày mai đổi chỗ khác rồi nói.
Internet của khách sạn, thật sự là không dám dùng, hơn nữa khách sạn này lại là do Trương Nhất Phàm sắp xếp cho bọn họ. Hiện tại hiềm nghi lớn nhất của bọn họ là Trương Nhất Phàm, Cù Tĩnh cũng không hề cảm kích.
Cô liền tắt máy tính,
- Vậy được, bây giờ anh có thể quay về phòng rồi, bổn tiểu thư cần nghỉ ngơi.
Duệ Quân ỷ vào chỗ đấy không động đậy,
- Không phải em nói là anh không thích em sao?
Cù Tĩnh biết anh ta muốn làm khó mình, liền đứng lên đi đến cái bàn trước mặt, cầm dao gọt hoa quả lên,
- Tốt! Vừa hay em cũng muốn thử đao pháp.
Duệ Quân đứng lên bỏ chạy,
- Được rồi, anh đi uống rượu!
Chờ Duệ Quân đi khỏi, Cù Tĩnh liền hừ một tiếng,
- Hừ, ngay cả hành động cụ thể cũng không nói cho mình biết!
Hơn nữa bản thân theo Duệ Quân lâu như vậy, nhưng ngay cả ông chủ đằng sau là ai cũng không biết, vẫn luôn duy trì quan hệ với Duệ Quân, nghe lệnh cho Duệ Quân, các tin tức khác, Cù Tĩnh đều không chút nào cảm kích.
Cô liền trong lòng nghĩ, khi ở Bắc Kinh, Duệ Quân và một người phụ nữ tên là Thẩm Uyển Vân qua lại rất thân mật, nghe nói thân phận thật sự của Thẩm Uyển Vân là đại tiểu thư của Thẩm gia, không lẽ ông chủ phía sau chính là cô ta?
Khi Cù Tĩnh đang phán đoán vấn đề này, Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị buổi tối đi gặp Lý Hồng.
Bởi vì thời gian hai người hẹn là tám giờ, sau khi hết giờ làm việc Trương Nhất Phàm về nhà thay đổi quần áo, Trương Tuyết Phong sớm đã bị mình phái đi cùng Duệ Quân và Cù Tĩnh, hắn chỉ có thể gọi Đằng Phi lái xe.
Vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, thay giày, di động liền vang lên. Còn tưởng là Lý Hồng gọi, không ngờ khi lấy di động ra thì thấy là Thẩm Uyển Vân.
- Tướng công, có nhớ tới em không?
Thẩm Uyển Vân trong điện thoại cười hì hì.
Trương Nhất Phàm nghe âm thanh trong điện thoại, đối phương dường như là đang ở nơi công cộng, hoan nghênh đến tỉnh Tương, Trương Nhất Phàm trong lòng nhảy dựng lên,
- Thẩm Uyển Vân đến tỉnh Tương?
Xem ra là vừa mới xuống máy bay.
Hắn liền nói:
- Em đang ở đâu? Đến tỉnh Tương rồi?
Thẩm Uyển Vân bực tức, cái radio làm bại lộ hành tung của mình. Không khỏi buồn bực nói:
- Làm em tức chết, còn muốn cho anh một điều bất ngờ, cái radio này kêu không đúng lúc!
- Anh gọi người tới đón em, chờ đấy!
Thẩm Uyển Vân nói:
- Không cần, chờ anh đến đón, em phải chờ hơn một giờ, thà em gọi xe đi còn hơn. Tối nay, anh không được đi đâu hết, phải đi cùng em!
Thẩm Uyển Vân đột nhiên nói, lệnh cho Trương Nhất Phàm rối loạn.
Ban đầu đã hẹn với Lý Hồng, chẳng lẽ phải bỏ qua cơ hội lần này với Lý Hồng? Thời gian càng dàu càng bất lợi, không có thành ý! Không biết từ khi nào, Trương Nhất Phàm phát hiện ra trong lòng mình, hình bóng của Lý Hồng càng ngày càng nặng.
Thẩm Uyển Vân từ sân bay tới đây cũng phải mất cả giờ đồng ý, Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, trước tiên đi ứng phó với Lý Hồng, sau đó về bồi Thẩm Uyển Vân. Vì thế hắn nói với Thẩm Uyển Vân:
- Em về khách sạn trước, anh đi hoàn thành nốt vài chuyện rồi đến chỗ em.
Đến quán trà đã hẹn trước, Lý Hồng không có ở đó. Thời gian của Trương Nhất Phàm hôm nay đã sắp xếp kín hết, nhưng Thẩm Uyển Vân đột nhiên đến, hắn không thể không đi bồi cô. Lý Hồng hôm nay nhất định sẽ cố ý đến muộn, thậm chí không tới.
Nhìn thời gian sắp đến tám giờ, không thấy bóng dáng của Lý Hồng đâu. Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Lý Hồng, điện thoại đang bận.
Người này, đang làm gì?
Mười phút sau, Lý Hồng gọi điện thoại tới,
- Anh vào trong thành phố đi, không tới quán trà nữa.
Trong thành là phòng lần trước Trương Nhất Phàm giao cho Lý Hồng chìa khóa, chìa khóa căn phòng kia, hai người chỉ tới có một lần, Lý Hồng lại hẹn mình ở đó, đến cả Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy bất ngờ.
Liệu có phải là Lý Hồng đã tha thứ cho mình hay không? Nếu như vậy, sau khi vào đó, hắn nhất định không thể quay lại. Thẩm Uyển Vân làm sao bây giờ?
Không cần phải nói, Thẩm Uyên Vân nhất định là trước khi qua năm mới, bớt chút thời gian đến đây bồi mình, thời gian của cô thường không kiểm soát được, nói không chừng sáng mai lại quay về Bắc Kinh. Bản thân đối với cô ấy, vẫn còn phải xin lỗi, Trương Nhất Phàm trong lòng âm thầm quyế định, đi gặp Lý Hồng, nói rõ chân tướng sự việc, hắn liền đi ngay.
Mặc kệ thế nào, cũng phải mau đến thăm Thẩm Uyển Vân, dù sao Lý Hồng cũng đang ở tỉnh Tương, cơ hội gặp mặt của hai người còn nhiều.
Hắn liền gọi điện thoại cho Thẩm Uyển Vân,
- Em chờ anh ở trong khách sạn, anh đang họp, muộn một chút tới.
Thẩm Uyển Vân cũng biết vào dịp cuối năm này, Trương Nhất Phàm nhất định sẽ rất bận, cô cũng không làm khó Trương Nhất Phàm, lại săn sóc nói:
- Không sao, chỉ cần buổi tối anh có thể đến đây là được, em cũng phải đi gặp bạn cũ.
Khó có được sự săn sóc như thế của Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm trong lòng nghĩ, tối nay, nhất định phải bù đắp tốt cho cô bé này. Trên đường tới Thành trong, vừa tới cửa, Lý Hồng liền gọi điện thoại tới,
- Thôi đi, em có bạn đến, việc này sau này nói.
Trương Nhất Phàm trong lòng buồn bực. Đây không phải là đùa giỡn người khác sao!