Quả nhiên, khi nói chuyện với anh ta, suy đoán của Trương Nhất Phàm đã đúng. Nhiếp ảnh gia này họ Đằng, tên Đằng Phi. Cái studio này là chú anh ta mở, năm ngoái chú mất vì bệnh, anh ta tiếp quản cửa hàng này.
Nghe Đằng Phi nói, mình tiếp nhận chưa đến một năm, các cô gái đến đây chụp ảnh rất đông, nhất là du khách, rất nhiều người giống như Trương Nhất Phàm thích trang phục dân tộc thiểu số, cho nên, trong studio treo đủ các loại .
Treo trên tường đều là những bức ảnh mà Đằng Phi cảm thấy đẹp nhất, có khi là ảnh chụp những diễn viên xinh đẹp lay động lòng người. Có khi là những bức ảnh mà Đằng Phi nhận thấy góc chụp của mình không tồi, có hiệu ứng nghệ thuật.
Trương Nhất Phàm dừng lại ở một tấm cô gái mặc trang phục dân tộc thiểu số, chỉ là một bức ảnh chụp nghiêng, xem ra là nhân lúc nhân vật chính không để ý, chụp trộm.
Trương Nhất Phàm ghé sát vào, nhìn cần thận, không ghìm nổi bật cười.
Đằng Phi thấy Trương Nhất Phàm rất hứng thú với bức ảnh này, liền có chút đắc ý:
-Thấy chưa? Đoán xem cô ấy là ai?
Trương Nhất Phàm nhìn anh ta mặt mày hớn hở, liền mỉm cười nói:
-Thấy rồi, anh là fan hâm mộ của cô ấy!
Đổng Tiểu Phàm đang thay quần áo trong phòng hóa trang, hai người liền đôi co vài câu.
Đằng Phi đắc ý nói:
-Đây là khi cô ấy đến Vĩnh Lâm chủ trì tiết mục năm ngoái, tôi thấy cách ăn mặc của cô ấy rất xinh đẹp, tôi liền chụp trộm một tấm. Hiệu ứng không thực sự tốt, nhưng đã là khó đạt đến được. Chỉ tiếc, không có cơ hội tìm thấy cô ấy, đường đường chính chính chụp một tấm.
Đằng Phi nói tới đây, có chút tiếc nuối.
Trương Nhất Phàm chỉ vào bức ảnh:
- Bao nhiêu tiền? Bán cho tôi.
Đằng Phi nhìn hắn một cái, cười nói:
-Hóa ra anh cũng là fan của cô ấy! Haha, chỉ tiếc bức ảnh này, tôi không thể bán, tôi còn đợi có cơ hội gặp cô ấy, mời cô ấy kí tên cơ!
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
-Không bán là tốt,giữ lại đi!
Hai người đang nói chuyện thì Đổng Tiểu Phàm mặc một bộ đồ dân tộc Dao, quần áo ở đây, là quần áo dân tộc chính thống, nhưng Đổng Tiểu Phàm mặc lại có một phong cách khác.
Cô gái trong phòng hóa trang đã hóa trang cho Đổng Tiểu Phàm một phen, Lúc này trước mặt hai người, quả thực như tiên nữ bước ra từ bức tranh. Đằng Phi mặt ngẩn ra, cầm máy ảnh, vậy mà quên mất nên chụp thế nào.
Những cô gái dân tộc thiểu số phía Nam có nhiều điểm đặc biệt, vóc dáng phổ biến không cao, tuy vẻ mặt xinh đẹp, nhưng luôn phảng phất chút buồn. Nhưng Đổng Tiểu Phàm cao ráo, bù lại tất cả các khuyết điểm đó. Vì thế cô chỉ đứng thoải mái ở đó nhưng lại vui vẻ và đặc biệt xinh đẹp.
Đằng Phi khen một câu,
- Đẹp quá ——đẹp thật!
Sau khi phát hiện mình lỡ lời, xoay người nói với Trương Nhất Phàm:
-Ngại quá, tôi không kìm lòng nổi. Cô ấy thật sự rất đẹp, quả thực như tiên nữ bước ra từ bức tranh. Chỉ trên trời mới có, nhân gian chưa được nhìn thấy.
Đằng Phi nói ra những lời xúc động từ trong lòng, tuyệt đối không có ý nghĩ xấu nào. Khi anh ta giải thích với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm phẩy tay,
-Mau chụp đi! Chúng tôi còn đi ăn cơm.
Khi chụp xong, Trương Nhất Phàm nói:
-Tất cả ảnh, đều không được lưu bản gốc, tôi ra giá gấp đôi.
Đằng Phi nhìn hắn, tiếc nuối nói:
- Vậy được rồi! Ba ngày sau khi anh tới lấy.
Đằng Phi định nói với hai người, lưu vài tấm làm hàng mẫu. Bởi vì từ khi anh ta tiếp quản cửa hàng, tự thấy đó là tiêu bản đẹp nhất. Không nghĩ tới mình chưa mở miệng, đã bị Trương Nhất Phàm ngăn chặn.
Vả lại, từ ngôn ngữ cử chỉ của Trương Nhất Phàm Đằng Phi cũng cảm thấy người này không phải là khách bình thường, cho nên anh ta đành chịu đau đáp ứng.
Vợ chồng Trương Nhất Phàm rời khỏi, Đằng Phi nhìn theo bóng dáng hai người, anh ta mơ hồ cảm thấy người này không phải tầm thường.
Trở vào cửa hàng, ánh mắt dừng ở bức ảnh cô MC mặc trang phục thiểu số trên tường, Đằng Phi liền nhớ lại lúc Trương Nhất Phàm nói chuyện với anh ta.
- Bao nhiêu tiền? Bán cho tôi.
-Hóa ra anh cũng là fan của cô ấy! Haha, chỉ tiếc bức ảnh này, tôi không thể bán, tôi còn đợi có cơ hội gặp cô ấy, mời cô ấy kí tên cơ!
...
Trong chớp mắt, đã mười hai giờ, Đằng Phi bỗng nhớ đến cái hẹn với em họ, gọi đến ký túc xá của cô ấy, bạn cùng phòng trả lời,
-Chắc anh là anh họ cô ấy, Hồng Anh đã đến quán cơm Dao gia thổ làm phục vụ rồi.
Từ khi em họ lên đại học đến nay vẫn làm việc ngoài giờ, tự mình cố gắng để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Đằng Phi luôn vô cùng kính nể cô em họ của mình. Sinh ra trong gia đình nghèo khó, cô có thể tự lực cánh sinh thật sự rất không dễ dàng.
Đằng Phi gác điện thoại, ngồi đó suy nghĩ:
- Không phải nghe nói cô ấy làm giúp việc nhà cho một lãnh đạo Thành ủy sao? Chẳng lẽ lại đi làm cả ở quán ăn dân tộc?
Không được, cái nhà hàng đó chẳng phải nơi tử tế, mình phải đi xem sao.
Quán ăn dân tộc Dao cũng có chút danh tiếng ở thành phố Vĩnh Lâm, lại nằm ở trung tâm thành phố, gần như ngày nào cũng đông khách, không có chỗ mà ngồi.
Trương Nhất Phàm cũng dẫn vợ đến nhà hàng dân tộc Dao cách khu nhà ở của Thành ủy không xa. Khi vào cửa, thấy có vài chiếc xe con đỗ ngoài cửa. Trương Nhất Phàm lướt qua cũng có năm sáu chiếc.
Hôm nay vào cửa, không thấy Hồng Anh, Giám đốc điều hành cũng không biết Bí thư Thành ủy mới tới, chỉ xem hắn như khách bình thường. Hay là vì một đôi nam nữ khá đặc biệt đang bước vào cửa đã thu hút hết mọi ánh mắt.
Mỗi lần Trương Nhất Phàm cùng vợ đi ăn, luôn bị để ý chăm chú, làm hắn thấy có chút không thoải mái. Sự xinh đẹp của Đổng Tiều Phàm, trong trường hợp nào đó cũng mang đến phiền phức.
Do vậy, thường thường Trương Nhất Phàm đều ăn cơm ở nhà riêng.
Tầng hai tầng ba của quán ăn dân tộc toàn là phòng riêng xa hoa.
Giữa các phòng riêng đều ngăn cách bằng gỗ, có thể thông gió thông khí, hiệu quả cách âm không thể tốt lắm.
Hai người Trương Nhất Phàm được phục vụ dẫn đến một căn phòng riêng chỉ vài mét vuông. Đổng Tiều Phàm thấy chỗ này còn tạm sạch sẽ, cũng không bắt bẻ.
Hai người vừa chọn món, phòng bên liền vọng đến một trận cười. Đổng Tiều Phàm cứ nhíu mày:
-Ồn quá!
-Chẳng có cách nào khác, Vĩnh Lâm chỉ có mỗi chỗ này, người ta không có ý thức.
Trương Nhất Phàm giễu cợt:
-Đừng nghĩ ai cũng giống mình. Nhớ trên mạng có câu nói ko sai, ‘ đều là người Trung Quốc, đừng nói với tôi chuyện tố chất!’ Câu nói này đúng, ở địa phương, mỗi cán bộ ý thức cũng không giống nhau, em còn muốn yêu cầu dân chúng có ý thức cao sao?
Đổng Tiều Phàm khẽ mỉm cười,
- Anh không được triết lý ở đây nữa, nếu không em không cho Tiểu Ngoan nhận người thô lỗ như anh làm bố nữa.
Hai người đang nói chuyện, phòng bên lại có tiếng nói rất to,
- Ông chủ Tiếu, nghe nói nhà hàng ông có cô bé sinh viên mới đến, gọi cô bé lên hầu cục trưởng Bành chúng tôi hai chén.
-Cục trưởng Bành, việc này sợ không được, cô bé ấy nói rõ rồi, chỉ làm nhân viên phục vụ, không hầu rượu.
-Vớ vẩn, có mặt cục trưởng Bành ở đây anh dám không đưa lên, lão Tiếu, tôi nói nhà hàng ánh có làm hay không?
-Cái gì mà chỉ làm nhân viên phục vụ không hầu rượu, có mà lão Tiếu anh keo kiệt, trả tiền không đủ. Tin hay không, ta đập một ngàn tệ vào cô ta, xem cô ta có đồng ý không? Con ranh này, có tiền chả cởi quần luôn, cô ta còn quan tâm ai trèo lên người?
-Haha...
Phòng bên vang lên một trận cười lỗ mãng, Đổng Tiều Phàm nghe không nổi nữa,
- Chúng ta đi thôi!
Trương Nhất Phàm ngồi bất động, ra hiệu với cô:
-Đừng vội, nếu đến rồi, ăn bữa cơm rồi đi.
Đổng Tiều Phàm biết hắn đang đợi trò chơi phía dưới lên sân khấu, Trương Nhất Phàm là ông to của Vĩnh Lâm, quan sát dân tình một chút cũng tốt. Thôi thì theo hắn đi! Đổng Tiều Phàm chỉ có thể an tâm ngồi xuống.
Nghe giọng nói, mấy tên phòng bên chắc làm quan, không chừng là cán bộ của Vĩnh Lâm.
Sau đó nghe có người nói:
-Tôi đi đây,đi đây.
Một tràng tiếng bước chân, không chừng là ông chủ nhà hàng đi gọi Thôi Hồng Anh đi.
Đồ ăn chưa lên, Trương Nhất Phàm rót chén trà, phòng bên có người nói:
-Ôi, Chủ tịch Ô chưa quay lại, nghe nói có một bí thư chỉ mới ba mươi tuổi mới đến Thành ủy, thật đúng là trong triều có người tốt làm quan, bí thư trẻ như vậy, sợ rằng cả nước ít thấy!
-Giờ anh mới biết đầu thai cũng là một kỹ thuật sống sao! Haha...
- Cục trưởng Bành, nghe nói cái tay họ Trương khó đối phó. Sao sau khi đến thành phố Vĩnh Lâm, một cái rắm cũng không có?
Giọng một người trung niên vang lên,
-Hôm nay chỉ nói chuyện tình yêu, không nói chuyện công việc.
-Được! chỉ nói tình yêu, không nói công việc. Nào! Chúng ta cụng ly! Khó có được dịp hội ngộ như hôm nay, không say không về!
Có người đứng lên nói to, có vẻ vô cùng hưng phấn.
Cửa mở, ông chủ Tiếu dẫn mấy cô gái tiến vào, Thôi Hồng Anh rõ ràng ở trong đó.
Có người khi thấy Thôi Hồng Anh, mắt liền sáng lên. Mấy cô gái nhà hàng trang điểm rất diễm lệ, nhìn cái là biết gái tiếp rượu, chỉ có Thôi Hồng Anh là ăn mặc như học sinh.
Cô gái này còn có phong độ của người trí thức, nhìn qua rất chất phác. Mấy lão già háo sắc này trong dạ hiểu rất nhanh. Chẳng qua hôm nay diễn viên chính là cục trưởng Bành, cục trưởng Bành nhìn cô nữ sinh vừa bước vào mắt ánh lên một tia phấn khích.
Một người trong đó phất tay, đến gần ông chủ Tiếu, nói thầm vào tai y vài câu, ông chủ Tiếu bèn nói với Thôi Hồng Anh:
- Tiểu Thôi à, các vị này đều là lãnh đạo Cục Y tế và phòng Nhân sự, mời họ uống vài ly.
Thôi Hồng Anh vẻ mặt đau khổ:
-Tiếu tổng,tôi không biết uống rượu, hơn nữa khi tôi tới đây đã nói rõ với ngài là chỉ làm nhân viên phục vụ không hầu rượu. Việc này thật sự không được.
Ông chủ Tiếu lập tức trở mặt,
-Cô còn không uống rượu, nể mặt cục trưởng Bành, ý tứ một chút.
Nói xong, hắn nói với mấy cán bộ Cục y tế:
-Các vị cứ uống, tôi xin cáo từ trước.
-Đi nào,đi nào!
Có người phất phất tay, khi ông chủ Tiếu rời khỏi phòng, thầm lắc đầu,
-Bọn tham quan! Chả có loại nào tử tế.