Trương Nhất Phàm nhìn Giang Nhiễm:
- Tình hình của cô tôi đã biết rồi, cô đi đi, tôi sẽ cử người điều tra.
Giang Nhiễm đứng lên, thấy mặt Trương Nhất Phàm không hề biểu cảm, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Bí thư Trương thực sự sẽ giúp mình chứ? Trong lòng Giang Nhiễm thiếu tự tin.
Nói những người làm quan đều ham tài háo sắc, Bí thư Trương đối diện với sắc đẹp, sao không có chút cảm giác gì nhỉ?
Cô rất nghi ngờ, Bí thư Trương liệu có giúp mình chuyện nhỏ như thế này không?
Trương Nhất Phàm hướng về phía phòng ngủ hô to một câu:
- Tiểu Thôi, tiễn khách!
Thôi Hồng Anh từ trong phòng đi ra:
- Tiểu Giang, chúng ta đi thôi!
Giang Nhiễm có chút không cam tâm đi đến cạnh cửa:
- Bí thư Trương, anh nhất định phải bảo vệ lẽ phải! Tuy rằng đối với một Bí thư Thành ủy lớn như anh mà nói, chỉ là một chuyện vặt vãnh, nhưng đối với tôi mà nói, lại là chuyện có liên quan dến cả vận mệnh và tiền đồ. Anh nhất định phải giúp tôi!
Trương Nhất Phàm không nói gì, Thôi Hồng Anh kéo cô ấy:
- Đi thôi!
Hai người xuống lầu, Giang Nhiễm hỏi Thôi Hồng Anh:
- Hồng Anh, Bí thư Trương này là người như thế nào? Anh ta liệu có giúp tôi không?
Thôi Hồng Anh nói:
- Mau đi thôi, đây không phải là nơi để nói chuyện.
Giang Nhiễm thầm nghĩ, đây là tòa nhà Thành ủy, có một số thứ không thể nói bừa. Hai người đi trên phố, Giang Nhiễm kéo Thôi Hồng Anh nói:
- Đi, chúng ta đến quán caffe ngồi.
Thôi Hồng Anh vốn dĩ không muốn đi, nhưng mà không chối nổi sự khẩn cầu của Giang Nhiễm, hơn nữa cô ấy lại là một cô gái mềm lòng. Vì thế liền cùng Giang Nhiễm đi vào quán caffe.
Trong quán caffe, Giang Nhiễm đã nói lại một lần chuyện của mình:
- Hiện tại trong trường, tất cả các bạn nữ đều được người ta bao, mỗi khi đến cuối tuần xe con đưa đón. Cái này vẫn chưa là gì, lần này trong cuộc thi, có mấy người được người ta bao. Tôi vốn dĩ không biết chuyện, nhưng sau vòng đấu loại, lúc lãnh đạo của trường kéo hai mươi mấy người đi ăn, có một vị lãnh đạo ra hiệu ngầm với tôi, nói một vị lãnh đạo ở đài truyền hình thích tôi, hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Thôi Hồng Anh ngạc nhiên nói:
- Còn có chuyện này?
- Cô vẫn chưa tin? Trường cô ít như thế này, chứ những chuyện như thế này trường tôi đã không còn là bí mật từ lâu rồi, rất nhiều người còn so sánh sắc đẹp trên lớp. Lúc đó tôi đã mắng vị lãnh đạo đó một trận, tạt chén rượu rồi đi. Không ngờ, phần thi phụ, lại là kết quả như thế này. Hồng Anh, cô nói với tôi, Bí thư Trương rốt cuộc là người như thế nào?
Thôi Hồng Anh nhìn bên cạnh không có người, lúc này mới nói:
- Cô đừng có nghĩ linh tinh, Bí thư Trương là vị quan tốt nhất mà tôi biết, ah ấy thứ nhất không tự cao tự đại, thứ hai không tham tiền, thứ ba không háo sắc, rất kiên cường chính trực.
Giang Nhiễm có phần không tin:
- Trên thế giới còn có người tốt như thế này sao? Tại sao những vị quan mà tôi gặp, người này háo sắc hơn người kia. Thấy mấy cô gái xinh đẹp một chút là nóng lòng kéo bọn họ lên giường. Tôi cũng từng đi hát, đi khiêu vũ cùng họ, những người đã bốn năm mươi tuổi rồi, tay chân lóng ngóng, vô cùng ghê tởm.
Một cô gái mười tám mười chín tuổi, có thể nói ra những lời này, Thôi Hồng Anh nghe có vẻ đỏ mặt, Giang Nhiễm lại giống như không có chuyện gì. Nghe Thôi Hồng Anh nói Bí thư Trương tốt như vậy, cô có chút hoài nghi trong lòng, có phải Bí thư Trương đã làm gì Thôi Hồng Anh rồi, cô ấy mới nói giúp Bí thư Trương.
Tuy rằng Thôi Hồng Anh chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng mà cô ấy có thể hiểu được sự nghi ngờ trong mắt Giang Nhiễm:
- Nếu như cô không tin, sao lại đến tìm hắn?
Giang Nhiễm thẳng thắn nói:
- Tôi đã thích hắn là một vị quan lớn, hắn có thể trừng phạt đám người kia. Tên lãnh đạo đài truyền hình chó chết kia, chẳng phải muốn bao tôi sao? Tôi liền tìm một vị quan to hơn gã! Cô đừng nói, tôi thực sự làm ra chuyện này. Dù sao để người ta bao, chạy theo loại đào ngũ, không bằng theo một người có quyền lực cao hơn, để bọn họ ngược lại phải đến cầu xin tôi!
Thôi Hồng Anh cảm thấy suy nghĩ của Giang Nhiễm quá đáng sợ, thậm chí mình cũng không thể chấp nhận được. Đâu có chuyện như thế này? Cô bé này nhất định là kẻ phản bội!
Giang Nhiễm nhìn vẻ mặt Thôi Hồng Anh, cười phá lên:
- Có phải cô cảm thấy suy nghĩ này rất đáng sợ?
Thôi Hồng Anh nói:
- Yên tâm đi, nếu cô đã tố cáo ở chỗ Bí thư Trương, anh ấy sẽ cử người đến điều tra. Chỉ có điều, suy nghĩ này của cô tôi khuyên cô nên khiêm tốn một chút. Bí thư Trương không phải là người như thế, anh ấy cũng không thể giúp cô cố ý đi phạt người ta. Anh ấy chỉ giải quyết chuyện công thôi!
Giang Nhiễm nói:
- Hồng Anh, cô rất sùng bái hắn mà!
- Không phải là sừng bái, Bí thư Trương vốn là người như vậy. Tôi nói với cô, Giang Nhiễm, vợ của Bí thư Trương, nếu như cô đã từng gặp, đảm bảo cô sẽ tự ti chết đi được.
- Cái này có cái gì? Con gái xinh đẹp nữa, cũng có lúc phiền. Nếu không thì những cô minh tinh kia, sao không có chuyện gì lại thay đổi tình nhân? Hai ba ngày lại đòi chia tay. Tôi lại không làm vợ hắn, chỉ cần hắn giúp tôi báo cái thù này, tôi chuyện gì cũng nhận lời.
Thôi Hồng Anh lắc đầu:
- Cô làm như thế này, sẽ chọc giận Bí thư Trương đấy.
- Vậy tôi nên làm như thế nào?
- Đợi tin tức!
Giang Nhiễm lại thở dài:
- Nếu như Bí thư Trương không chịu giúp tôi, thì tôi sẽ đi tìm người khác, nhiều người làm quan như vậy, tôi không tin bọn họ không có một hai phần háo sắc.
Thôi Hồng Anh không nói gì một lúc, nếu như Giang Nhiễm thực sự đi con đường này, cũng quá đáng tiếc. Vì thế cô liền nghĩ đến việc tiến hành nhanh, anh trai họ mình tốt xấu gì cũng là một thư ký chuyên trách của bí thư, nói không chừng có thể giúp được chuyện này.
- Giang Nhiễm tôi giúp cô hỏi anh họ tôi, có lẽ anh ấy có thể giúp cô.
- - Anh họ cô là ai?
Giang Nhiễm hỏi
- Đi thôi, tôi dẫn cô đi, đến lúc đó thì cô sẽ biết. Anh ấy làm việc ở Thành ủy.
- Được rồi!
Giang Nhiễm cầm ra một trăm đồng, gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán.
Hai người dừng xe ở một bãi đỗ xe công cộng, Thôi Hồng Anh gọi điện thoại cho anh họ, Đằng Phi hỏi:
- Sao em vẫn chưa về trường?
- Em có chuyện muốn tìm anh, anh có thể ra ngoài một chút không.
Đằng Phi lập tức đáp:
- Được rồi.
Hai người hẹn xong địa điểm, chưa đến mười phút, Đằng Phi đã đi đến. Lúc gã phát hiện ta Giang Nhiễm, không khỏi có chút ngạc nhiên:
- Sao cô cũng ở đây?
Giang Nhiễm nhìn Đằng Phi, mình biết người này. Chẳng phải là anh chàng cùng ăn cơm với Bí thư Trương sao. Hóa ra đây là anh họ của Thôi Hồng Anh, Đôi mắt xinh đẹp của Giang Nhiễm chớp chớp, Thôi Hồng Anh giới thiệu nói:
- Đây là anh họ tôi Đằng Phi, cô ấy là Giang Nhiễm.
Đằng Phi nhìn thấy cô gái vóc dáng thon thả này, giọng điệu không sao thân mật được:
- Lại là cô sao?
Giang Nhiễm còn chưa nói gì, Thôi Hồng Anh đã cướp lời:
- Là em dẫn cô ấy đến tìm anh, anh họ, anh có thể giúp cô ấy gọi một cuộc điện thoại, nói với bên đài truyền hình một tiếng không? Dẫu sao đã bỏ mất cơ hội này rồi, sẽ rất đáng tiếc.
Đằng Phi vốn rất có cảm tình với cô gái có vóc dáng thon thả này, nhưng mà hôm nay thấy Bí thư Trương nổi giận, gã cũng giọng điệu không tốt nói:
- Lúc nãy tôi đã nhận được điện thoại của Bí thư Trương rồi, ngày mai tôi sẽ đến trường cô xem xem. Nếu như không có chuyện gì, về sớm một chút đi!
Cái gì? Bí thư Trương đã chú ý đến chuyện này rồi sao?
Trong lòng Giang Nhiễm vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Vừa nãy ở nhà hắn, hắn còn không lạnh không nóng, lại âm thầm làm chuyện này rồi. Mấy người làm quan này, làm việc không giống như nhau.
Tuy nhiên cô vẫn rất cảm kích Trương Nhất Phàm, ít nhất hắn đã hành động.
Nếu Bí thư Trương đã gọi điện thoại, Giang Nhiễm đành phải nói lời từ biệt với hai người. Thôi Hồng Anh nhìn đồng hồ:
- Tôi nên về trường rồi.
Đằng Phi đột nhiên ra tay, một tay kéo lấy cô, Thôi Hồng Anh trong lòng hoảng sợ, Đằng Phi đã kéo cô ấy vòa trong lòng:
- Không cần về trường nữa, đến chỗ anh đi!
Trong lòng Thôi Hồng Anh hoảng sợ giống như một con nai.
- Không cần đâu, người khác nhìn thấy lại không hay.
- Có gì mà tốt với không tốt chứ, hai chúng ta yêu nhau! Anh thích em
Đằng Phi ôm chặt lấy cô ấy trong lòng hơi kích động.
Cô em họ này, mình đã nghĩ nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có chút tiến triển, Đằng Phi thấy Thôi Hồng Anh như thế này, nóng lòng dẫn cô về, làm chuyện thường làm với Lập Thu.
Trong lòng Thôi Hồng Anh rất mâu thuẫn, cảm thấy tay Đằng Phi ôm eo mình đang đần dịch chuyển lên trên, tim cô thình thịch thình thịch đập loạn lên.
Lớn như thế này rồi, Thôi Hồng Anh thứ nhất chưa từng yêu đương, thứ hai chưa từng hôn, Đằng Phi đột nhiên ôm chặt lấy cô, bàn tay đó muốn sờ lên trên, nghĩ đến đây, Thôi Hồng Anh giống như là một tên trộm, sợ đến chết .Hơn nữa đây lại là trên phố, người qua người lại.
Lúc Đằng Phi đang muốn hôn cô, cô đột nhiên kéo Đằng Phi ra:
- Em phải trở về trường rồi.
Nói xong, liền hốt hoảng chạy đi.