Những lần khảo sát trước thì cũng chỉ là thủ tục nhưng lần này thì khác. Lý Thiên Trụ đã nói rằng với mỗi cán bộ chúng ta cần phải phát huy hết tài năng của họ, phải lượng tài năng của họ mà dùng cho đúng.
Câu nói này đã nói lên nguyên tắc dùng người là nên chọn người ưu tú, chứ không phải là dùng người thân quen, nhờ gấu váy mà leo lên cao.
Quốc gia là của nhân dân chứ không phải là doanh nghiệp gia đình, cho nên ở khâu nhân sự này cần phải nghiêm khắc xem xét. Đây cũng là quyền lực mà từ trước đến nay Lý Thiên Trụ khá coi trọng và cũng không chịu buông tay.
Đây cũng là lý do vì sao mà tỉnh Tương đề xuất mỗi bí thư huyện ủy được bổ nhiệm đều phải được tỉnh ủy thông qua. Ở một mức độ nào đó mà nói, bí thư huyện ủy nhân vật số một của địa phương, quyết định của anh ta có ảnh hưởng lớn đến sự phát triển kinh tế của địa phương đó.
Cho nên ông ta không yên tâm giao cho bên dưới tự giải quyết. Mặc dù nói là để làm giảm bớt quyền lực ở địa phương nhưng thực ra là để tiến hành khống chế về mặt nhân sự.
Cuộc họp hôm nay nội dung khá nhiều, cho nên thời gian cũng tương đối dài. Họp xong đã là bảy giờ tối rồi.
Tống Hạo Thiên liền đề nghị cùng đi ăn tối.
Hơn nữa gã còn mời cả Trương Nhất Phàm và Lý Hồng trước mặt Lý Thiên Trụ. Không thể không thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của tên này rất giỏi. Khác hẳn với tên Tống Hạo Thiên mà Trương Nhất Phàm đã gặp khi ở Bắc Kinh.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Tống Hạo Thiên, tên này vô cùng hung dữ tàn bạo, Trương Nhất Phàm còn nhớ rất rõ.
Hôm nay lại biểu hiện khá hiền hòa, làm người ngoài nhìn vào đều nói rằng Tống Hạo Thiên này rất biết cách đối nhân xử thế, rất hiền hòa.
Về chức vụ thì cả Trương Nhất Phàm và Tống Hạo Thiên đều có khả năng là ứng viên cho chức Chủ tịch tỉnh kỳ tới. Về lý mà nói thì bọn họ nên là kình địch mới đúng, nhưng biểu hiện khá thân thiện của Tống Hạo Thiên làm người ngoài không bao giờ hiểu được gã đang nghĩ gì.
Hai người không chỉ là kình định mà còn là tình địch.
Trong lòng Tống Hạo Thiên sớm đã coi Trương Nhất Phàm là tình địch giả tưởng của mình, hơn nữa còn luôn có cảm hứng vui vẻ của việc đưa hắn tới chỗ chết.
Lý Thiên Trụ biết được mâu thuẫn giữa gã và Trương Nhất Phàm nhưng cụ thể là gì thì ông không tìm hiểu, nhưng thấy Tống Hạo Thiên ân cần như vậy thì ông cũng gật đầu đồng ý.
Đến Bí thư Lý cũng gật đầu rồi thì Trương Nhất Phàm đương nhiên là không thể không nể mặt, cho dù sỹ diện này là được vẽ ra thì vở kịch vẫn phải tiếp tục diễn.
Lý Thiên Trụ nhìn thấy Lý Hồng định rời đi liền gọi lại:
– Lý Hồng, cháu không cần chạy thế, đi cùng đi.
Lý Hồng đồng ý có chút bắt đắc dĩ.
Bữa tiệc buổi tối, nói là do Tống Hạo Thiên mời, nên gã đề nghị đến Tương Thủy nhân gia.
Lần trước bữa tiệc nghêng đón Tống Hạo Thiên là do Lý Thiên Trụ sắp xếp ở nhà khách Tỉnh. Lần này Tống Hạo Thiên lại chủ động mời khách, Lý Thiên Trụ không muốn quản lý nhiều nên để gã tự sắp xếp.
Mấy người đến Tương Thủy nhân gia, Tống Hạo Thiên nói với Trương Nhất Phàm:
– Phó Chủ tịch Nhất Phàm, lần trước uống rượu anh vắng mặt, hôm nay anh phải uống bù cả phần đó đấy nhé.
Trương Nhất Phàm nói không thành vấn đề, vậy tôi sẽ đóng gói mang về, xem lần trước mọi người uống mấy chai lần này tôi sẽ ước chừng đem từng đó về.
Tống Hạo Thiên nói:
– Người phương bắc chúng tôi coi trọng sự thoải mái, rượu lần trước thì thôi đi, tối nay anh không được giấu mình đâu nhé, anh có thể uống được bao nhiêu tôi sẽ tiếp anh bấy nhiêu.
Vẫn chưa bắt đầu mà Tống Hạo Thiên đã đem toàn bộ mâu thuẫn chuyển sang phía Trương Nhất Phàm, thấy Trương Nhất Phàm sống ở miền nam, tửu lượng chắc là không ra làm sao. Trên thực tế, tửu lượng của Trương Nhất Phàm so với Tống Hạo Thiên thì còn kém một bậc. Người phương Bắc rất lợi hại, một kg rượu trắng 50 độ không là gì cả.
Phong độ nhất của Trương Nhất Phàm cũng chỉ là 7 lạng.
Xem ra Tống Hạo Thiên có ý định nã pháo vào mình rồi nên Trương Nhất Phàm giấu diếm nói:
– Bí thư Tống đã thẳng thắn như thế, thì hôm nay tôi càng nên tiếp hai vị Bí thư hết mình mới được.
Trương Nhất Phàm cũng rất khéo chỉ cần một câu đã làm nổi hứng của Tống Hạo Thiên, anh muốn chuốc say, được thôi? Tửu lượng anh khá, tôi thừa nhận, chỉ cần Lý Thiên Trụ cũng uống, thì tôi chẳng phải lo lắng gì nữa. Uống rượu chứ không phải là mất mạng, không thể thua ngay cái khí thế được.
Lý Hồng cũng biết Trương Nhất Phàm không phải là đối thủ của Tống Hạo Thiên.
Chính cô dù chỉ là con gái cũng có thể uống bằng Trương Nhất Phàm. Cô định nói vài lời nhưng lại sợ Lý Thiên Trụ đoán ra điều gì nên Lý Hồng chỉ nâng cốc lên uống trà, nhất định không nói gì hết.
Lý Thiên Trụ lên tiếng:
– Tửu lượng của hai người chắc là tương xứng nhỉ?
Trương Nhất Phàm nghe thấy thế trong lòng hoang mang, Lý Thiên Trụ chắc chắn là có ý để hai người bọn họ so tài với nhau, xem có phải là bằng nhau không. Cái này cần phải so sánh mới biết được. Chẳng lẽ Lý Thiên Trụ định mượn tay Tống Hạo Thiên đánh gục mình trên bàn rượu ư?
Nghĩ đến cuộc họp vừa rồi, cái nhìn như vừa ẩn ý vừa không có ý gì của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm càng nghĩ càng thấy có khả năng này. Bởi vì Lý Thiên Trụ nói một câu, với mỗi cán bộ chúng ta cần phải làm hết tài năng, lượng sức mình mà làm.
Đây rõ ràng là đang nói mình, không được thiên vị, không được dùng người thân cận, cần phải công bằng chính trực.
Thuế được thu từ người dân nên phải được dùng cho người dân, nhưng thực sự làm được điều này thì đích thị là có chút khó khăn.
Không ai dám bảo đảm có thể lấy số tiền thuế mà người dân nộp dùng toàn bộ cho quần chúng nhân dân, nhưng việc thu thuế này, mặc dù là một công việc béo bở nhưng cũng rất khó khăn, người không có chút năng lực nào thì khó có thể làm tốt việc này được.
Lý Hồng cũng hiểu được ý tại ngôn ngoại trong lời nói này, nhưng cô không muốn nói xem vào. Bởi vì chỉ cần cô nói ra, khá nhạy cảm, ba người ngồi đây đều rất tinh tường, một chút là có thể nghe ra Lý Hồng đang nói đỡ cho ai. Cô chỉ còn cách dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Trương Nhất Phàm, bảo hắn tự bảo trọng.
Quả nhiên, Tống Hạo Thiên bảo nhân viên phục vụ:
– Mang một két Phi Thiên lên trước đi.
Rượu Mao Đài trong lịch sử Trung Quốc đã có vài nghìn năm lịch sử rồi. Nghe nói năm 1915, chính phủ Bắc Dương lấy danh nghĩa công ty Mao Đài mang vò rượu Mao Đài đến triển lãm Panama, mọi người hững hờ với vò rượu này, một cán bộ cấp cao Trung Quốc thấy tình thế cấp bách liền ném vò rượu xuống đất. Lập tức mùi hương rượu tỏa ra khắp nơi. Rượu Mao Đài vì vậy mà đoạt giải quán quân, từ đó danh tiếng lững lẫy khắp năm châu, trở thành sản phẩm tinh tú trong các loại rượu của Trung Quốc.
Năm 1949 đêm trước ngày lễ khai quốc, Thủ tướng Chu Ân Lai tại hội nghị tổ chức ở Hoài Nhân Đường Trung Nam Hải, đã quyết định dùng rượu Mao Đài trong buổi tiệc của lễ khai quốc. Rượu Mao Đài từ đó trên trường chính trị, ngoại giao luôn phát huy tác dụng quan trọng, độc nhất vô nhị của mình. Giai thoại không ngừng. Năm 1975, lúc này Phó Thủ tướng Vương Chấn trong một hội nghị có tính chất cả nước tuyên bố rượu Mao Đài Quý Châu là quốc rượu.
Ngày nay, rượu Mao Đài càng trở thành đại biểu trong giao tiếp trên thương trường cũng như quan trường, cũng là tượng trưng cho thân phận và cấp bậc. Tống Hạo Thiên gọi luôn một két, sáu chai. Xem dáng vẻ của gã như là muốn chơi đến cùng với Trương Nhất Phàm. Về mặt tình cảm gã không có cơ hội thắng Trương Nhất Phàm, vậy thì gã sẽ dọa cho hắn một trận trên bàn rượu.
Lý Hồng là phụ nữ duy nhất trên bàn tiệc, cô vẫn duy trì thói quen không uống rượu của mình.
Có uống thì cũng là uống ở quán bar hoặc là thưởng thức một mình ở nhà.
Với loại tiệc rượu này, Lý Hồng leo lên đến vị trí hiện nay, cô không uống thì về cơ bản không ai có thể ép cô uống được.
Lúc đầu, là mở màn, Tống Hạo Thiên còn khách sáo, rất lễ phép mời Lý Thiên Trụ:
– Bí thư Lý, Chúng cháu là vãn bối, nên sẽ cạn hết, chú thì tùy ý.
Chén rượu này tầm nửa lạng, Tống Hạo Thiên rõ ràng là cố tình lôi Trương Nhất Phàm xuống nước, mà Lý Thiên Trụ hình như cũng đồng tình với phương pháp này. Hoặc là ông ta thực sự không hài lòng với biểu hiện hôm nay của Trương Nhất Phàm, cho nên ông cũng không khách sáo gì mà uống một ngụm, ngụm rượu này chừng hơn nửa chén.
Bí thư Lý đã uống hơn nửa chén rồi, các người còn dám uống ít hơn ư?
Cổ Tống Hạo Thiên ngửa ra, cạn hết rượu trong chén. Trương Nhất Phàm cũng không sợ đối phó với những trường hợp như thế này nên cũng cạn hết luôn.
Tống Hạo Thiên nói:
– Xem ra tửu lượng của Phó Chủ tịch Nhất Phàm cũng được đấy chứ, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, rất có phong độ của một đại tướng.
Gã cầm chén lên xem:
– Cái chén này cũng nhỏ quá cơ, không đủ hấp dẫn, đổi cái lớn hơn đi.
– Phục vụ, mang ba cái chén to hơn lên đây.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh rót rượu suốt từ nãy đến giờ liền chạy ra ngoài, cầm ba cái chén cỡ lớn vào. Loại chén này có dung lượng tầm hai đến ba lạng. Tống Hạo Thiên cười ha hả nói:
– Nhìn thấy cái cốc này, tôi lại nghĩ tới cách uống rượu thoải mái của mọi người trong truyện Thủy Hử. Còn nhớ trong tiểu thuyết Cổ Long có viết những hào kiệt giang hồ cổ đại chính là ăn những miếng thịt lớn thế này, uống những chén rượu to thế này, thế mới gọi là sảng khoái. Bí thư Lý, chú là bề trên nên chú sẽ có đặc quyền chọn một trong ba cái cốc này.
Lý Hồng thấy gã đổi chén lớn thì không kìm được nữa bèn lên tiếng:
– Anh là cán bộ nhà nước hay là các thổ phỉ Lương Sơn thế? Tôi thấy uống rượu chính là uống cái tấm lòng chứ không phải là vì một phút sảng khoái, uống rượu như mọi người đây chẳng có tí lịch sự nào, thật là thô lỗ…
Lý Thiên Trụ liền cười ha hả nói:
– Lý Hồng nói đúng, các cậu làm kẻ phàm tục đi, muốn uống thì hai cậu uống với nhau, tôi vẫn giữ nguyên tắc của mình, không hùa theo đám trẻ ranh các cậu.
Nói xong ông nhìn Trương Nhất Phàm bảo:
– Nhất Phàm này uống rượu thì phải hết mình, cần phải tự lượng sức mình, không nên so đo với cậu ta. Cậu ta từ nhỏ đã là phường giá áo túi cơm.
Trương Nhất Phàm âm thầm kêu khổ, một tên giá áo túi cơm mà mình cũng không đối phó nổi thì năng lực làm việc của mình đúng là cần phải xem xét lại.
Lý Thiên Trụ từ lúc lên nhậm chức đến giờ, từ chỗ có thành kiến với Trương Nhất Phàm, đến dần dần thay đổi quan điểm, cuối cùng khẳng định năng lực của con người này. Nhưng bây giờ hình như lại gặp phải sự ngăn cách nào đó. Sự cách trở này chính là sự cọ sát giữ ông ta và Thẩm Hoành Quốc.
Nhưng tối nay, kiếp nạn của Trương Nhất Phàm là không thể tránh khỏi, xem ra đành phải giơ đầu chịu báng vậy. Trương Nhất Phàm giơ tay ra cầm lấy một cái chén, đưa ra cái dũng khí ở thị trấn Liễu Thủy năm đó:
– Thực ra tôi cũng rất thích cái hào khí của Bí thư Tống, nếu Bí thư Lý Hồng đã nói vậy rồi thì chúng ta không ngại thô tục một phen vậy, tối nay tôi sẽ uống hết mình với Bí thư Tống, không say không về, ai không say người đó là đồ đểu.
– Ồ
Câu nói này của Trương Nhất Phàm làm Lý Thiên Trụ và Lý Hồng đều há hốc mồm. Tên tiểu tử này đúng là thô tục. Tục không đỡ nổi. Ai không say người đó là đồ đểu. Hai người không ngừng nhìn Tống Hạo Thiên. Mặt Tống Hạo Thiên biến sắc trở nên rất khó coi.
Gã rất muốn mắng Trương Nhất Phàm một câu:
_ Mày mới là đồ đểu