Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như thường lệ, khoảng mười một giờ hôm nay Tống Vũ Hà sẽ đến phòng làm việc của mình để báo cáo. Đây là quy định Trương Nhất Phàm dành cho cô ta, sau khi khu quy hoạch mới của mình được thành lập, thời kì thứ nhất và thứ hai sẽ luân phiên khởi công. Trương Nhất Phàm có thể chỉ thị Ủy ban Xây dựng của bọn họ, mỗi tuần đều phải báo cáo một lần về tiến độ của mọi mặt.
Mà mười phút trước, Trương Nhất Phàm đã gọi điện cho Hồ Lôi, để anh ta đến phòng làm việc của mình một chuyến. Hồ Lôi không biết là mưu kế, liền đi về phía phòng làm việc của Trương Nhất Phàm.
Trong việc xây dựng thành phố Song Giang, Hồ Lôi cũng xem như một nhà đầu tư không nhỏ cũng không lớn, Trương Nhất Phàm vẫn bình thường đón tiếp anh ta trong phòng làm việc, chỉ là anh ta không ngờ tới, anh Phàm dễ thương như vậy, hôm nay lại có mục đích khác.
- Thư ký Triệu, đợi một lát Hồ Lôi đến, cậu cứ để anh ta trực tiếp vào là được rồi.
Trương Nhất Phàm dặn dò một câu, Tống Vũ Hà đến rồi:
- Bí thư Trương!
Mỗi lần Tống Vũ Hà nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trong lòng toàn cảm thấy không thoải mái. Nhất là khi Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng đã là trợ thủ của mình, cho vay qua lại như vậy, lấy được nhiều đất như vậy, sau khi thành một đống nợ mục nát, cô ta mới phát hiện sợ nhìn thấy Trương Nhất Phàm.
Nhưng Bí thư Trương lại cứ có quy định như vậy, đương nhiên, hắn cũng vì muốn nắm rõ tình hình trực tiếp, Tống Vũ Hà không có gì có thể oán trách cả.
Ngồi trong phòng làm việc của Bí thư Trương, Tống Vũ Hà có chút lo lắng, Triệu Vĩ đi vào rót trà, sau đó cô ta báo cáo công việc gần đây cho Bí thư Trương.
Trong thời gian gần đây, Tống Vũ Hà ngay thẳng thật thà rất nhiều, không dám giơ tay lộn xộn, mỗi lần có việc, cô ta đều kiên quyết làm thật tốt. Mặc dù như vậy, cô vẫn có chút gì đó chột dạ, luôn cảm thấy những việc đen tối trước đây của cô, giống như đã bị Trương Nhất Phàm biết được vậy.
- Bí thư Trương, gần đây tình hình rất thuận lợi, rất nhiều hạng mục đã chính thức khởi công, chỉ có hai công trình của công ty Âu Phil không biết Bí thư Trương có dự định như thế nào? Cứ làm như cũ e rằng có chút bất lợi.
- Về chuyện công ty Âu Phil, cứ để tôi xử lý, các cô cứ chú trọng vào những nền tảng xây dựng.
Hai người đang nói chuyện, Triệu Vĩ ở ngoài cửa hô lên:
- Hồ tiên sinh, mời vào!
Bởi vì ban nãy Trương Nhất Phàm đã dặn dò, Hồ Lôi có thể trực tiếp đi vào, không cần phải thông báo. Vì vậy, Triệu Vĩ rất nhanh mời anh ta vào.
- Anh Phàm!
Hồ Lôi hô lên, đột nhiên phát hiện Tống Vũ Hà trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, khi anh ta nhìn thấy Tống Vũ Hà, cũng không kìm được hơi sửng sốt.
Vẻ kiên định của Tống Vũ Hà không tốt bằng anh ta, vẻ mặt lập tức trắng bệch, sau khi Hồ Lôi liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm, lại ra vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi:
- Ai, chủ nhiệm Tống, chào cô, chào cô!
Nhìn cánh tay Hồ Lôi đưa ra, Tống Vũ Hà với vẻ mặt kì quái bắt tay anh ta, liền ngồi xuống tiếp. Trương Nhất Phàm nhìn vẻ mặt của hai người, không để lộ ra nói với Hồ Lôi:
- Cậu ra ngoài đợi trước đi!
Hồ Lôi liền không nói gì, ra khỏi phòng làm việc. Lúc này Tống Vũ Hà mới ngồi thẳng người lại, nói tiếp vấn đề ban nãy, báo cáo công việc gần đây. Chỉ có điều, vẻ mặt của cô ta rất không tự nhiên.
Ban nãy khi Bí thư Trương và Hồ Lôi chào hỏi nhau, giữa hai người rất tùy tiện! Có thể thấy rõ được, quan hệ giữa hai người rất thân thuộc, tên tiểu tử Hồ Lôi kia, không biết có nói chuyện giữa mình và anh ta ra không?
Nghĩ đến đây, Tống Vũ Hà đột nhiên sợ hãi.
Vẻ mặt của hai người, quả nhiên đúng theo như dự đoán của Trương Nhất Phàm, tiểu phú bà lại lập được một công lao lớn, phát hiện được bí mật kinh thiên động địa này. Tuy nhiên, tạm thời Trương Nhất Phàm không muốn làm khó dễ Tống Vũ Hà, suy cho cùng cô ta có liên quan đến danh tiếng của tên tiểu tử Hồ Lôi này.
Tống Vũ Hà rốt cuộc là người như thế nào? Oán phụ sao? Là loại bề ngoài lạnh lùng, trong lòng lại lẳng lơ?
Sau khi đợi Tống Vũ Hà rời khỏi, Hồ Lôi mới mỉm cười đi vào, anh ta quăng một điếu thuốc cho Trương Nhất Phàm:
- Ánh mắt của anh cũng gian lắm, như vậy mà cũng bị anh nhìn thấy?
- Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm!
Trương Nhất Phàm châm thuốc, nghiêng người nhìn Hồ Lôi:
- Tiểu tử cậu được lắm, không sợ Phương Nghĩa Kiệt sẽ gây phiền toái cho cậu sao?
Hồ Lôi cũng không kiêng kỵ, khẽ cười thành tiếng:
-Nói về thời gian là tôi sớm hơn, mẹ nó, không ngờ tên tiểu tử đó cắm sừng ông đây.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận bất bình của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm không thể tin.
Hồ Lôi nhả khói :
- Nói anh cũng không tin, đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi, tôi cũng không ngờ lại gặp cô ấy ở đây, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy mà! Ha ha…
Trương Nhất Phàm đã hiểu ra:
- Tối hôm ấy bị bắt đến đồn công an cũng là vì cô ta sao!
- Không nói nữa, không nói nữa, anh cứ đào sâu đáy của tôi thế, nếu thật sự bị Phương Nghĩa Kiệt biết được, sẽ làm cho nhà họ Phương bọn họ tức đến bốc hơi. Vốn Tống Vũ Hà không muốn, đã bị tôi cảm hóa rồi. Ha ha…
Nhìn thấy tên Hồ Lôi cười gian tà, Trương Nhất Phàm liền biết tên này có không ít chuyện xấu, đoán rằng Tống Vũ Hà cũng bị hắn làm cho không chịu nổi nữa nên không còn cách nào khác mới đồng ý nối lại tình cũ như vậy.
Hai người ngồi trong phòng làm việc, Hồ Lôi thẳng thắn nói:
- Cô ấy tuyệt đối không phải là số khác, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối đừng động vào cô ấy. Nhưng mà nếu anh thật sự muốn dùng cô ấy, tôi cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.
Với thái độ này của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm cũng không nói gì.
Hồ Lôi hút một hơi thuốc:
- Vốn cũng không muốn giấu anh, nhưng tôi nghĩ có chút sự thật không nên vạch trần ra quá sớm.
Trương Nhất Phàm nhìn Hồ Lôi:
- Nếu như cậu không muốn tôi biết, tại sao lại để Tiểu Phàm nhìn thấy? Chuyện này tôi không trách cậu, dù sao thì mỗi người đều có bí mật của mình, nhưng cậu phải cẩn thận, đừng để cô ta chiếm thế thượng phong, nếu không cậu rất khó đẩy ra!
Hai người nhả ra khói thuốc, Trương Nhất Phàm dựa vào ghế:
- Nếu Phương Nghĩa Kiệt có thể phối hợp, cùng quản lý tốt thành phố Song Giang, tôi cũng không chắc sẽ đụng đến anh ta, chí ít là gần đây biểu hiện của anh ta rất tốt.
- Nhà họ Lý trải qua sự đả kích này, thoạt nghĩ nhà họ Phương tất sẽ có chút e dè, cậu hoàn toàn có thể đem hết khả năng của mình toàn tâm toàn ý phát triển ở Song Giang.
Tuy Hồ Lôi vẫn luôn đứng trong thương trường, nhưng với tình hình trước mắt xem ra rất đúng.
- À! Mấy ngày nữa Lưu Hiểu Hiên sẽ đến thành phố Song Giang, tôi đi đón Băng Băng đến đây.
Hồ Lôi vừa xuống đến văn phòng Thành ủy, chưa ra đến cửa, liền nhận được điện thoại của Tống Vũ Hà:
- Anh lập tức đến khách sạn Thiên Luân cho tôi!
Nghe giọng nói sát khí đằng đằng của cô, Hồ Lôi liền biết hỏng việc rồi, chắc chắn Tống Vũ Hà nghi ngờ mình đem chuyện của hai người khai ra hết. Thực ra Tống Vũ Hà cũng không dám khẳng định, chỉ có điều trong lòng cô thiếu tự tin, hơn nữa có chút sợ hãi.
Nếu như việc ngoại tình của mình và Hồ Lôi bị bại lộ, đó là chuyện làm tan nhà nát cửa, để chắc chắn, cô vội vàng muốn nhìn Hồ Lôi chứng minh thử xem.
Hồ Lôi cười méo xệch:
- Chị Hà, nhớ tôi rồi sao?
- Nhớ cái đầu anh, anh lập tức qua đây cho tôi!
Hôm nay Tống Vũ Hà rất tức giận, cô giận dỗi tắt điện thoại, sau đó lái xe đến thẳng khách sạn Thiên Luân. Khi đợi Hồ Lôi đến, cô lập tức xé rách chiếc áo khoác ngoài lạnh lùng diễm lệ, tức giận nhảy vồ vào Hồ Lôi:
- Chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Có phải anh nói cho Trương Nhất Phàm chuyện của chúng ta rồi không?
Hồ Lôi cười hì hì kéo tay cô ra:
- Em gấp gì chứ? Có tật giật mình à?
Tống Vũ Hà cũng chẳng muốn đùa với anh ta, nghiêm mặt:
- Hồ Lôi, tôi nói thật cho anh biết, nếu anh dám nói ra chuyện này, tôi liều với anh!
Không ngờ khi Tống Vũ Hà tức giận, bộ dạng rất đáng sợ, Hồ Lôi thu lại vẻ cười đùa, ngồi xuống ghế xa-lông:
- Ba anh và nhà họ Trương là thế giao, cái này em phải biết từ sớm rồi chứ.
- Thế giao thì sao?
Tống Vũ Hà như hổ rình mồi nhìn anh ta.
- Cho nên tình cảm giữa anh và anh Phàm vẫn rất tốt, con hơn cả anh em, vì vậy giữa bọn anh không có bí mật.
- Anh đi chết đi ——
Tống Vũ Hà tức giận, cầm lấy gạt tàn thuốc ở trên bàn ném qua, Hồ Lôi né người, gạt tàn thuốc sượt qua người, dọa anh ta toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Khi Tống Vũ Hà nổi giận còn đáng sợ hơn cả sư tử cái. Nhìn gạt tàn thuốc không ném trúng người Hồ Lôi, Tống Vũ Hà liền hoa tay múa chân, xông đến há mồm ra cắn. Lúc này, cô thật sự rất tức giận, đến trong lòng muốn giết người cũng có.
Cái tên khốn kiếp này, chuyện như vậy sao có thể nói với người khác được chứ? Không phải rắp tâm muốn hại mình chứ?
Nếu chuyện ngoại tình bại lộ, sau này Tống Vũ Hà cô còn có mặt mũi nào sống trên đời này? Nhà họ Phương và họ Trương lại có quan hệ căng thẳng như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị Trương Nhất Phàm dùng làm vũ khí để trả thù, nếu trong một nhà quyền quý giàu sang lại xuất hiện chuyện này, đối với nhà họ Phương hay nhà họ Tống đều là một sự sỉ nhục thật lớn.
- A ——
Hồ Lôi đau đến nỗi la lên thảm thiết, ra sức giãy giụa thoát khỏi hàm răng của Tống Vũ Hà, anh ta cầm chặt tay Tống Vũ Hà, đè cô xuống dưới:
- Em điên rồi! Anh chỉ nói đùa với em thôi, chuyện như vậy sao có thể nói với người khác chứ!
Tống Vũ Hà không tin, cô giãy giụa muốn bò dậy, bất đắc dĩ bị Hồ Lôi đè chặt xuống dưới, làm sao cũng không động đậy được:
- Anh nói dối! Hồ Lôi, nếu như anh dám nói chuyện này ra, tôi sẽ cùng chết với anh!
Hồ Lôi nhéo mạnh một cái lên mặt cô, hét lên:
- Em xem anh là loại người gì, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em còn không hiểu anh sao? Có khi nào anh bạc tình bạc nghĩa qua chưa, nói đùa với em vài câu, em đã nổi điên như vậy rồi.
- Nói đùa, chuyện này cũng đem ra đùa!
Tống Vũ Hà rất bực mình, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm Hồ Lôi:
- Anh nói được làm được, nếu anh dám nuốt lời, em sẽ chết cho anh xem!
Hồ Lôi nắm chặt lấy cô, không dám buông lỏng một chút, bộ dạng của Tống Vũ Hà không giống đang diễn kịch một chút nào. Nếu chẳng may chuyện này xảy ra thì bản thân cũng sẽ gặp rắc rối.
Lúc trước chuyện mờ ám với Tống Vũ Hà, đơn thuần chỉ xuất phát từ hai người trẻ tuổi chưa hiểu chuyện, bây giờ giữa hai người cũng chỉ là đơn thuần là quan hệ thể xác, không có bất kì một tình cảm nào, cũng không mang bất kì một lợi ích hay mâu thuẫn nào.
Trước đây, Tống Vũ Hà không biết được thân phận thật sự của anh ta,, sau này sau khi biết rõ, vẫn giữ mối quan hệ này với Hồ Lôi. Hồ Lôi đoán trong lòng, phải chăng Tống Vũ Hà đã thật sự thích mình. Tuy Tống Vũ Hà vẫn luôn dùng vẻ lạnh lùng để ngụy trang mình, nhưng cứ mỗi lần cô đến tìm Hồ Lôi, Hồ Lôi đều cảm nhận được.
Hình như Tống Vũ Hà có cảm tình với mình, chỉ là bản thân cô không chịu thừa nhận, đây cũng là một trong những nguyên nhân Hồ Lôi vẫn luôn không nói chuyện này cho Trương Nhất Phàm. Đường đường chính chính là một người đàn ông, anh ta cũng không muốn làm văn trên cơ thể một người phụ nữ.
Không ngờ Tống Vũ Hà bị Hồ Lôi đè chặt xuống, đột nhiên đau lòng òa khóc, hu hu —— Hồ Lôi thấy vậy mềm lòng, thả lỏng hai tay cô ra, đỡ Tống Vũ Hà ngồi dậy:
- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi em được chưa nào? Ban nãy đúng là chỉ nói đùa với em, em đừng lo lắng quá.
- Em sao biết được anh có phải đã bị hắn xúi giục không, cố ý đến dụ dỗ em! Anh thật làm em thất vọng quá!
- Đừng đa nghi quá, hắn không phải loại người đó, tuyệt đối không thể xem anh em như súng được.
Hồ Lôi nghiêm chỉnh trả lời.
Tống Vũ Hà không nói gì, lau nước mắt đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Hồ Lôi ngồi hút thuốc trên ghế xa-lông, không lâu sau, Tống Vũ Hà từ nhà vệ sinh đi ra, không nhìn Hồ Lôi lấy một cái, tức giận mở cửa rời khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK