Kết quả… đúng là như vậy.
“Anh thua rồi.” Sờ Trần nhìn La Vân Dương, thần sắc bình tĩnh mờ miệng.
Khuôn mặt La Vân Dương biến ảo vài phần.
Lúc này, La Vân Long ở một bên mở miệng, chấn thanh nói: “Ai nói anh trai tôi thua? Tranh của ai đẹp hơn, vậy phải người ở hiện trường cùng nhau thưởng thức mới biết.”
Liễu Mạn Mạn nhướng mày.
‘Theo tôi thấy, bức Phượng cầu Hoàng này của Sở Trần, mãi mãi không bằng Phượng cầu Hoàng của anh trai tôi.” La Vân Long tiếp tục nói: “Phía dưới, mọi người cùng nhau bỏ phiếu.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
“La Vân Long, các người có phải thua không chịu nổi?” Liễu Thiên Thiên nhịn không được lên tiếng: “Ngay cả loại người không biết vẽ như tôi, đều cảm thấy là Sở Trần đẹp ho’n, các người chắc hẳn càng thêm dễ dàng phán đoán a.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================
“Trình độ cao thấp của một bức tranh, đương nhiên không phải dựa vào cảm giác cá nhân có thề phán đoán ra.” La Vân Long nói: “Nếu tỷ thí hôm nay không có trọng tài, như vậy, người ờ đây cùng nhau bỏ phiếu, thiểu số theo đa số, đây là công bằng nhất.”
La Vân Dương cùng Bạch Mộ đều không có mở miệng, tựa hồ là ngầm đồng ý với cách làm của La Vân Long.
Tóm lại, tối nay tuyệt đối không thể thua.
“Các người…” Liễu Thiên Thiên có chút nhìn không được, đang muốn tức giận.
Sở Trần lại cười cười: “Không thành vấn đề, vốn là không có trọng tài quyết đấu, để khán giả bỏ phiếu là tốt nhất. Tuy nhiên, vì lợi ích của sự công bằng, tôi đề nghị bỏ phiếu bằng tên thật, thế nào?”
“Tên thật thì tên thật.” La Vân Long sợ Sở Trần phản hồi,
lập tức gật đầu: “Cứ quyết định như vậy.
Đồng thời, La Vân Long trong lòng âm thầm cười lạnh một chút.
Theo hắn thấy, Sờ Trần nói bỏ phiếu tẽn thật, có vài phần muốn uy hiếp bọn họ, nhưng mà, cái vòng tròn này của bọn họ, ở Dương Thành có thể đi ngang, còn lo lắng Sở Trần uy hiếp?
Trong mắt La Vân Long, tính toán như ý của Sờ Trần, hoàn toàn đánh nhầm.
“Sở Trần, như vậy anh thua chắc rồi.” Liễu Thiên Thiên nhịn không được nhắc nhở Sở Trần, tên này cũng quá mức bành trướng đi, nếu như thật sự bỏ phiếu trực tiếp, mặc dù biết rõ tranh của Sở Trần còn hơn một bậc, tuyệt đại đa số người, cũng nhất định sẽ bầu cho La Vân Dương.
“Tôi tin rằng tầm nhìn của công chúng là sáng như tuyết.” Sở Trần nở nụ cười, nói với Hạ Bắc: “Tiểu Bắc, ghi lại toàn bộ quá trình bỏ phiếu, nhớ rõ ràng một chút, những người trước mắt này, đều là thanh niên kiệt xuất trong giới văn nghệ cổ vật Dương Thành, tinh anh do gỉa tộc mình bồi dưỡng ra, chúng ta cho dù thua, cũng thua tâm phục khẩu phục.”
Vừa dứt lời, Hạ Bắc vốn còn đầy thấp thỏm trong lòng nhất thời hiểu được ý tứ của Sở Trần, nhất thời ánh mắt sáng lên, lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay hai bức Phượng Cầu Hoàng đặt trên mặt bàn: “Bỏ phiếu có thể bắt đầu.”
Lúc này, La Vân Long nhướng mày, thần sắc trầm thấp nói: “Sờ Trần, anh đây là có ý gì?”
“Bỏ phiếu tên thật, quá trình này, tất nhiên, phải được ghi lại.” Sở Trần thần sắc bình tĩnh: “Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu bỏ phiếu đi.”
Hạ Bắc một tay cầm điện thoại di động, còn nhân tiện nói ra một câu mở đầu: “Tối nay, Nam Quyền chi sư Sở Trần cùng thiếu gia La Vân Dương Dương Thành tỷ thí kỹ thuật vẽ tranh, hai bên mỗi người vẽ một bức Phượng cầu Hoàng, xuất hiện ở bên trái ống kính chính là tác phẩm của Sở Trần, hiện tại, do đại diện các nhà Dương Thành đển bỏ phiếu cao thấp đối với hai bức tranh này, được, đầu tiên bỏ phiếu chính là Liễu gia, Trung y thế gia Dương Thành.”
Hạ Bắc trực tiếp nhắm điện thoại vào chị em Liễu gia.
“Chúng ta bỏ phiếu Sở Trần thắng.” Liễu Thiên Thiên không chút do dự mở miệng.
Không ít người sắc mặt biến đồi mãnh liệt.
Nếu chỉ là phạm vi vòng tròn tối nay, bọn họ hoàn toàn có thể không kiêng nể gì giúp La Vân Dương, bỏ phiếu cho La Vân Dương.
Nhưng ai có thể ngờ được, Hạ Bắc lại quay video.
Bọn họ hiện tại có thể nhắm mắt nói dối, nhưng một khi video phát ra, không chỉ là vấn đề danh dự cá nhân của bọn họ, càng liên lụy đến gia tộc bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Quan trọng nhất, sự khác biệt giữa hai bức tranh là quá rõ ràng.
Trong bọn họ, đại đa số trong nhà đều có kinh doanh liên quan đến tranh chữ, nếu ngay cả bọn họ cũng không phân biệt được một bức tranh đẹp hay xấu, như vậy, ai còn dám
mua tranh nhà bọn họ?
Khóe miệng Liễu Mạn Mạn khẽ nhếch lên một chút, cô cũng không thể tưởng tượng được, Sở Trần lại có thể nghĩ đến biện pháp này.
Quả thật làm cho đám phú nhị đại này đều rất khó chịu.
Bỏ phiếu bằng tên thật!
Người thứ hai Hạ Bắc quay là Bạch Mộ.
‘Tiếp theo là vị công tử đệ nhất cầm hành thế gia của Dương Thành, Bạch Mộ, cũng là một trong thập đại công tử Thiên Nam của chúng ta. Từ xưa đến nay, cầm kỳ thư họa không tách rời, nghe nói Bạch Mộ công tử xưa nay có danh xưng bậc thầy về đàn, không biết đối với hai bức họa này, Bạch Mộ công tử đánh giá như thể nào?