Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể Sở Trần dựa vào lan can, thở dài một hơi: “Cục dặc chiến các người, so với tưởng tượng của tôi còn yếu hơn a. Tôi nói với các người, Ninh Quân Hà lả võ đạo Tông Sư, coi như là Tiên Thiên võ giả đi, cũng là chịu chết.”

“Anh thế nhưng xem thường cục đặc chiến của chúng tôi.” Tư Đồ Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi tôi không phải nói, chúng tôi chỉ là một bộ phận trinh sát cùa cục

trung ỡ bộ phận đột kích, chỉ sợ anh chưa từng nghe nói qua uy danh của Sở Môn Tam Kiệt bộ phận đột kích của cục đặc chiến.”

“Sờ Môn Tam Kiệt?” Sở Trần đến hứng thú.

“A, lại nói tiếp còn cùng họ với anh, nhưng, thân phận giữa các người cũng không thể so sánh.” Ánh mắt Tư Đồ Tỉnh dùng hào quang nóng rực gần như sùng bái. “Sở Môn Tam Kiệt, là ba anh em, bọn họ không chì là võ đạo Tông Sư thực lực cường đại, mả còn là siêu cấp chiến binh các loại kỹ năng đặc chiến đều gần như hoàn mỹ, nói cách khác, một tay súng thiện xạ lái máy bay, hay là võ đạo Tông Sư, cường giả như vậy, kẻ địch nghe đều cảm giác được run rẩy.”



hành động của Bằng Thành, bọn họ sẽ đến sao?” Sở Trần tò mò hòi.

Tư Đồ Tĩnh trợn trắng mắt một cái: “Loại hành động cấp bậc này, làm sao có thể kinh động Sở Môn Tam Kiệt, vừa rồi không phải cũng nhắc nhở anh sao? Chúng ta dựa vào không chỉ là thực lực võ giả, còn có các loại binh khí hiện đại, cục đặc chiến nghiên cứu không ít oại đạn được thiết kế đặc biệt để đối phó với Tiên Thiên thậm chí Tông Sư cấp bậc võ giả, anh yên tâm, chỉ cần cho chúng tôi tra được thời gian địa điểm bọn họ giao dịch, bọn họ liền một người cũng trốn không thoát.”*

Sở Trần gật gật đầu: “Vậy cô nói như thế nao cô Đào lấy thân mạo hiểm?”

Tư Đồ Tĩnh giọng nói giật giật, lập tức nói: “Dù sao dao súng không có mắt.”

Sờ Trần nhìn Tư Đồ Tĩnh, ánh mắt Tư Đồ Tĩnh có chút hư.

Có lẽ cục đặc chiến là có vũ khí đối phó Tiên Thiên thậm chí Tông Sư không sai, nhưng mà, vũ khí tốt, cũng phải ờ trong tay người thực lực cường đại mới có tác dụng. Thí dụ như Sở Môn Tam Kiệt tay cầm vũ khí nóng, như hổ thêm cánh. Nhưng nếu thực lực bản thân không mạnh, cũng căn bản không phát huy đưực uy lực của vũ khí.

Hiện giờ bên người Giang Ánh Đào ngay cả một Tiên Thiên võ giả cũng không có, cứ như vậy đến Bằng Thành mà nói, thật sự quá nguy hiểm.



“Yên tâm đi, nhiệm vụ chủ yếu của chúng tôi lả điều tra, nhiệm vụ bắt giữ đột kích ìà chuyện của bộ phận đột kích, mặc kệ đối phương là Tiên Thiên hay là võ đạo Tông Sư, chỉ cần bọn họ phạm tội, nhất định sẽ khó thoát khỏi lưới pháp luật.”

Giang Ánh Đào thản nhiên nói:

“Còn nữa, đừng quên, chúng tôi tuy rằng không có Tiên Thiên, nhưng nhân thủ tổ 7 đầy đủ, bọn họ lần náy có Tiên Thiên cùng nhau hành động, đến Bằng Thành, tôi sẽ chú ý che dấu hành tung của mình, cho dù cuối cùng bị phát hiện, đối phương dùng hành động cực đoan mà nói, chỉ cần không có đụng phải võ đạo Tông Sư như Ninh Quân Hà, chúng ta có thể toàn thân trở ra.”

“Tôi lo lắng tổ 7 sẽ chết không thể cứu được.” Tư Đồ Tĩnh thốt lên.

“Tĩnh, không được nói bậy.”

Giang Ánh Đào quát lớn.

Sở Trần nhìn thoáng qua.

Bên trong cục đặc chiến này, xem ra cũng không phải hài hòa như

vậy.

“Vậy các người cần thận.” Sở Trần suy nghĩ một chút, lấy ra hai cái bùa xong gấp lại: “Nếu như các người không chê, liền mang theo hai cái bùa hộ mệnh này ở trên người.”

Giang Ánh Đào giật mình, chợt cười rộ lên: “Sở Trần, anh lấy đâu ra bùa hộ mệnh.”

“Xuất phát từ Tống gia, một đường đến Thanh Phong Quan, thành tâm thành ý, đi bộ đi, cuối cùng mới 4 giờ sáng, cảm động cao nhân Thanh Phong Quan, được ban cho hai cái bùa hộ mệnh, có thể giữ bình an.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK