Sở Trầnsớm đã coi Hạ Bắc như anh em của mình, Sở Trần đương nhiên rất vui với thái độ của Hạ Gia vào tối nay.
Một trận kịch vui kết thúc.
Người xem lần lượt rời di, Tôn Tiểu Nguyệt cũng đóng iại phòng phát sóng trực tiếp.
Ngay lúc Sở Trần và Tống Nhan đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói đột nhiên vang lên, “Sở Trần, chờ một chút.”
Sờ Trần quay người lại, có chút kinh ngạc nói: “Tiêu Lãng tiểu thư, cô còn chưa đi sao?”
Hắn thực sự không để ý tới.
Tiêu Lãng đi tới, do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Sở Trần, về chuyện tối nay,tôi thay mặt ông nội xin lỗi anh, tôi biết anh sẽ
không bỏ qua, nhưng …” Tiêu Lãng đột nhiên không biết phải nói thế nào.
“Tiêu Lãng tiểu thư, tôi hiểu ỷ cô.”
Sở Trần cười nhẹ, “Tôi chỉ có thể hứa với cô, tôi sẽ không cố ý nhắm vào Tiêu lão tông sư.”
Sau khi Sở Trần và Tống Nhan rời đi, Tiêu Lãng mới hồi thần lại, “Cô cô, Sở Trần là có ý gì?”
“Hắn sẽ nhắm vào toàn bộ Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, về phần lão gia tử … tùy vào thái độ của ông ấy.”
Tiêu Lycảm thán một tiếng, “Ta thật sự có một loại dự cảm, Sờ Trần có khả năng đemLiên Minh Tông Sư Cửu Thành lật đến long trời nở đất.”
Bên trong xe.
Trên đường về nhà.
Tống Nhan nhịn không được hỏi, “Sở Trần, ngày mai anh thực sự sẽ đi khỉêu
chiếnLiên Minh Tông Sư Cửu Thành sao?”
Sờ Trần híp mắt lại, “Cũng không thể để cho người ta nghĩ, Sở Trần ta, muốn bắt nạt liền bắt nạt!”
Trong lòng Tống Nhan run nhẹ.
Ngày mai, quyền giới Dương Thành, lại thêm địa chấn.
Trở lại Tống Gia, trời đã khuya.
Đèn trong đại sảnh của biệt thự vẫn sáng.
Tống Thiên Dương cùng vợtừ bên trong bước ra.
“Các con trở về liền tốt.”
Tô Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời liếc nhìn Sờ Trần.
Tên ngốc này thật giỏi gảy chuyện.
Vợ chồng bọn họ cũng xem buổi truyền hình trực tiếp của Tôn Tiểu Nguyệt, sau khi thấy Sở Trần tự mình đánh bại bát đại tông sư của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, sau một hồi vui mừng phấn khích, lại lập tức lo lắng.
Sau lưng bát đại tông sư đó đều là những thế lực quyền quán nổi tiếng Dương Thành.
Mỗi cái đều đại biểu cho mỗi thế lực.
Khi Tôn Tiểu Nguyệt tát chương trình phát
sóng trực tiếp, cả hai người đều lo lắng không biết họ có thể rời khỏi Dương Thành một cách an toàn hay không.
“Sở Trần, thật may là cuối củng con không bắt buộc tám vị tông sư kia quỳ xuống, nếu không, sự việc sẽ càng mất kiểm soát.”
Tống Thiên Dương khi nói về chuyện này vẫn có chút sợ hãi, nhất là thời điểm thấy Sờ Trần yêu cầu bọn họ quỳ xuống, Tống Thiên Dương đã bị choáng váng.
May mắn thay, mọi thử không trở nên tồi tệ hơn.