Nhiệm vụ của Liêu Thiên Trọng chính là quấn lấy Trạm Đông Sơn.
Mục tiêu của Lý Hoa Thước là Huyền Linh đại sư, khi Cửu Huyền Môn đột nhiên phát động phản kích, phản ứng của Huyền Linh đại sư cũng cực nhanh, muốn đối kháng với Thiên Tiêu tôn giả, Lý Hoa Thước cùng Nam Cung Quân liên thủ, ngán cản Huyền Linh đại sư tiến cồng.
Nói thì chậm khi đó nhanh, Thiên Tiêu tôn giả đã đến gần Mộ Dung Thần Hồng.
Đến lúc này, Mộ Dung Thần Hồng đương nhiên cũng hiểu, mục tiêu của Cửu Huyền Môn chính là hắn!
Mang theo cảm xúc bi phẫn, Mộ Dung Thần Hồng ra sức ngán cản, đồng thời cũng nhanh chóng rút lui.
Hắn biết thực lực của Thiên Tiêu tôn giả, lời nói của một
mình hắn, căn bản ngán cản không được.
Nếu như hắn bị Thiên Tiêu tổn giả bắt giữ, như vậy, toàn bộ phái Bắc Đẩu đều sẽ bị kiềm chế.
Bùa so với thân ảnh Thiên Tiêu tôn giả tới nhanh hơn, trong khoảnh khắc liền nồ tung trước mặt Mộ Dung Thần Hồng, trong đó còn bao gồm bùa Trấn Hồn!
Mộ Dung Thần Hồng sớm đã đề phòng công kích của bùa Trấn Hồn, hóa giải đại đa số thế công, nhưng điều này cũng làm chậm tốc độ lui về phía sau cùa hắn, trong giây sau, Thiên Tiêu tôn giả đã áp chế, vung chưởng oanh kích.
Bịch bịch bịch!
Ba chưởng liên tục rơi vào trên người Mộ Dung Thần Hồng.
Khiến Thiên Tiêu tôn giả thật không ngờ chính là, Mộ Dung Thần Hồng lại không có lựa chọn gắng gượng chống đỡ, hắn mạo hiểm bị thương, dựa theo chưởng lực lui về phía sau, rầm một tiếng đụng vào một gốc cây đại thụ, lá cây rơi xuống, Mộ Dung Thần Hồng thân ảnh ngã xuống đất, có vẻ chật vật, nhưng lúc này, khuôn mặt Mộ Dung Thần Hồng cũng lộ ra tươi cười…
Lần này, hắn bị thương nhẹ.
Tuy nhiên, rất đáng.
Kế hoạch chém đầu của Cửu Huyền Mồn thất bại, mạch chủ Cửu Huyền tách ra, Cửu Huyền Kỳ Trận không có cách nào bố trí lại.
Không đợi Thiên Tiêu tôn giả lần nữa phát động công kích, võ giả ba tông đã kịp thời chạy tới, vây công Thiên Tiêu tôn giả.
Cơ hội… không còn nữa.
Thiên Tiêu tôn giả trong lòng trầm xuống, thần sắc hiện lên không cam lòng.
Mạch chủ còn lại Cửu Huyền trong lòng cũng phát ra một tiếng thở dài.
Xác suất thành công của kế hoạch này vốn rất thấp, nhưng đây cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ thoát khỏi khốn cảnh.
Bọn họ thử rồi.
Kết quả là… không có kỳ tích.
Nam Cung Quân hít sâu một hơi: “Vậy tử chiến một trận đi!”
Chiến!
Mạch chủ Cửu Huyền ra sức nghênh địch.
Bịch!
Trạm Đông Sơn cười lạnh, coi thường Liêu Thiên Trọng trước mắt lại lần nữa bị đánh lui: “Ngươi có thề đõ’ ta mấy chiêu?”
Dưới gốc cây đại thụ.
Mộ Dung Thần Hồng hung háng lau vết máu trên khóe miệng.
Lấy ta làm hồng mềm đúng không?
Coi thường ta.
“Giết sạch mạch chủ Cửu Huyền!”
Ánh mắt Mộ Dung Thần Hồng tàn nhẫn, sắc bén vô cùng!
Có bản lĩnh, lại giết ta a!
Mộ Dung Thần Hồng đột nhiên cảm giác cổ truyền đến một trận cảm giác lạnh lẽo, theo bản năng đưa tay sờ một chút, giật mình.
Trên cố hắn, từ khi nào có một con dao.
Con dao sắc nhọn.
Mộ Dung Thần Hồng vừa định phản ứng, bên tai đã truyền đến một đạo thanh âm: “Không được nhúc nhích, nếu không chém đầu ngươi.”
Ánh dao đâm vào cổ họng, có thề nhìn thấy máu chảy ra lờ mờ.
Mộ Dung Thần Hồng không dám động đậy.
Phía sau đại thụ, một thân ảnh cao ngất thon dài lắc mình đi ra.
“Xin lỗi, ngươi đã bị bắt.”
Đồng thời, ngẩng đầu đảo qua chiến trường, giận dữ quát một tiếng: “Dừng tay!”