“Đại ca.”
Tống Khánh Hạc đột nhiên nhớ tới trước khi lên đường nhìn thấy ấn đường của đại ca hắn biến đen, sợ sẽ có sự tình bất lợi.
“Em trai à, đừng lo lắng.”
Tống Khánh Long vòng tay qua vai Hoàng Tú Tú, cười nói: “Bốn anh em chúng ta, từ nhỏ đến lớn đều có phúc cùng hưởng! Tục ngữ nói rất đúng, ‘lợi hại không bằng con dâu, ăn ngon không bằng sủi cảo’. Chờ sau khi kết hôn, hãy để chị dâu Tú Tú của các em, ngày nào cũng làm sủi
cảo cho mọi người ăn.”
Có một sự im lặng chết chóc trong căn phòng.
Tống Mục Dương trợn to mắt, trong lòng một trận ớn lạnh, lập tức lan tràn khắp cơ thể.
Tống Khánh Hạc hai mắt nhìn chằm chằm Tống Khánh Long, hắn tính toán cho rằng Tống Khánh Long có điềm xấu, nhưng không ngờ Tống Khánh Long lại đột nhiên nói ra những lời này.
“Đại ca, anh điên rồi sao?”
Tống Khánh Bằng cũng hoảng sợ, giọng nói run run, vội vàng nhìn Hoàng Tú Tú, “Chị dâu, anh trai uống nhiều quá, chúng ta… chúng ta không ăn sùi cảo.”
Hoàng Tú Tú cúi đầu liếc qua, dừng lại ở bả vai cô, đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay Khánh Long rồi dùng sức vặn mạnh.
Cùng với tiếng hét của Tống Khánh Long, âm thanh trật khớp cực kỳ giòn giã vang lên khắp căn phòng.
“Tống Khánh Long, thật may là anh đãsớm lộ bản chất của
mình.”
Hoàng Tú Tú một cước đá văng ra, Tống Khánh Long ngã nhào trên mặt đất.
“Cha, con xin lỗi, con đã làm mất thời gian của cha.” vẻ mặt của Hoàng Tú Tú u ám đến cực điểm.
Một người con gái như cô ấy có lòng tự trọng cực cao trong phương diện tình cảm.
Hoàng Tú Tú bước lên, nắm đấm như mưa của cô ấy dồn dậphướng về phía Tống Khánh Long.
Không ai dám ngăn cản, và cũng không ai dám nói một lời.
Người bên kia là con gái của Hoàng ngũ gia nhà họ Hoàng.
Tống Mục Dương sắc mặt xám xịt như tro, còn tưởng được trèo lên cành cao, không thể ngờ vào lúc mấu chốt,Tống Khánh Long lúc này lại như bị trúng tà, nói hưu nói vượn linh tinh làm sự việc đổ bể hết, “Khánh Longlà bị trúng tà sao?” Tống Mục Dương thì thào, môi vẫn còn run run.
“Trúng tà?” Tống Khánh Hạc đột nhiên dường như nghĩ đến cái gi,
ánh mắt ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Tống Khánh Long còn vẫn bị đánh, sắc mặt biến đổi kịch liệt, đồng thời trong mắt hiện lên một tia hung quang, “Là vị kia đạo nhân của nhà họ Tống đã trở về.”
Hoàng Tú Tú ngay lúc này tung một đấm đánh vào mũi Tống Khánh Long, máu mũi vãng ra tứ tung.
Tống Khánh Long hét lên, lúc này mới trở lại bình thường, vẻ mặt thất thần, “Tú Tú, sao ngươi lại đánh ta?”.
Hoàng Kỳ Đức đứng dậy, “Tú Tú, đi thôi.”
Ông ta không có nói thêm nửa câu.
Hoàng Kỳ Đức đưa Hoàng Tú Tú ra khỏi cửa căn phòng.
Tống Khánh Long bị đánh đến nằm bất động trên mặt đất.
“Khánh Hạc, con vừa mới nói cái gì?”
Tống Mục Dương vội hoàn hồn, vẻ mặt khó chịu.
Anh em Tống Khánh Hạc bước tới và đỡ Tống Khánh Long lên.
“Đại ca, anh có biết vừa rồi là đã xảy rachuyện gìkhông?” Tống Khánh Hạc vội vàng hỏi.
Mất gần năm phút, Tống Khánh Long mới định thần lại.
“Đã xảy ra chuyện gi?” Tống Khánh Long nghe mấy người thuật lại, sắc mặt chợt tái nhợt, môi run lên, “Làm sao có khả năng, ta làm sao dám nói loại chuyện này trước mặt Tú Tú?”
“Đại ca à, anh tại sao lại hành
động hồ đồ vậy chứ.”
Tống Khánh Bằngnhư muốn khóc.