Sở Trần cao cao tại thượng, nhìn xuống Sevski: “Ngươi dùng sinh mệnh của điều tra viên Cục đặc chiến để bắt ta, quả thực chính là đang làm nhục Cục đặc chiến của chúng ta.”
Trong lòng Sevski kịch liệt run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Hắn không nghĩ tới, lợi thế trong tay mình, lại không có bất kỳ giá trị gì.
Đối phương thật sự không thèm đề ý đến tính mạng của vị điều tra viên kia sao?
Ta không tin! Sevski cắn rang, ánh mắt phát ác: “Vậy để cho vị mỹ nữ điều tra viên kia, cùng chúng ta lên đường đi.”
“Nếu muốn lên đường, chính ngươi lên là được, ta cũng không có hứng thú cùng ngươi.”
Phía sau truyền đến một đạo thanh âm.
Giang Ánh Đào bước nhanh tới, bên cạnh cô còn có đám người Tiêu Phong cùng Tư Đồ Tĩnh.
Khuôn mặt Giang Ánh Đào mìm cười nhìn Sở Trần.
Khuôn mặt lạnh lẽo như băng sương của Sở Trần trong nháy mắt hòa tan, khuôn mặt lạnh lùng toát ra tươi cười: “Chị Đào.”
Trong lòng Sở Trần, một tảng đá lớn rơi xuống.
Anh lo lắng nhất chính là an nguy của Giang Ánh Đào.
Sau khi từ trực thăng xuống, Sở Trần một đường cường sát, ngay cả Sevsky cũng là một quyền đánh ngã, chính là vì tranh từng giây từng phút, cứu giang Ánh Đào.
Anh vốn định triệt đế phá hủy ý chí của Sevsky, lại đến ép hỏi tung tích của Giang Ánh Đào, vạn lần không nghĩ tới, Giang Ánh Đào chính mình trở về.
“Cô…” Sevsky ghé mắt, hoàn toàn mơ hồ, hắn không có cách nào tin tường, Giang Ánh Đào lại có thể từ trong tay Moange thoát được.
Hắn hiểu rõ tính cách của Moange, tính tình người này tàn bạo, giết người như ma, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha Giang Ánh Đào.
“Moange đã trốn thoát cùng đàn chim lạ của hắn.”
Giang Ánh Đào cười tủm tỉm mở miệng: “Rất tò mò vì sao hắn không giết tôi?”
“Bởi vì tôi nói với anh ta, người đã đánh bại ngươi, là người bạn tốt của tồi, nếu hắn giết tôi, hắn sẽ bị truy sát điên cuồng không ngừng bởi người bạn tốt của tôi… Vì mạng sống, hắn quyết định đế cho tôi đi, đế giành nhiều cơ hội sống cho chính mình.”
Mặt Sevsky như tro tàn.
Sở Trần khóe miệng giương lên: “Tên kia ngược lại là một người thông minh.”
Sự thực cũng là như vậy.
Nếu như Moange giết Giang Ánh Đào mới đi, mặc kệ hắn đi tới đâu, Sở Trần đều sẽ đuổi giết hắn.
về phần hiện tại… đàn chim lạ rút lui, Giang Ánh Đào bình an, Sở Trần quả thật không có hửng thú đuổi giết Moange.
Sở Trần cúi đầu, nhìn Sevsky.
Sevsky nhất thời có loại cảm giác tử thần hàng lâm, linh hồn cả người đều run rẩy.
Không đợi hắn cầu xin tha thứ, dưới chân Sở Trần đột nhiên phát lực, ánh mắt Sevsky gắt gao mở to, cắt đứt hơi thở.
Nhìn thi thể của Sevsky, các chiến sĩ ở hẻm núi lớn có cảm giác như một giấc mơ.
Tố trưởng tổ đặc chiến gen cấp s của Cục hỏa thần, lại ở trong hẻm núi lớn hoang vu này, bị một cước giẫm chết.
Sở Trần giết hắn, đơn giản như giẫm chết một con kiến.
Rất nhanh, bên trong hẻm núi lớn, vang lên một trận tiếng hoan hô.
Không còn sự ngăn cản của đàn chim lạ, máy bay không người lái bên ngoài dần dần bay vào… những hình ảnh được chụp, gây sốc.
Những con chim lạ đề lại một đống xác chết, nhuộm đỏ dòng sông lớn này.
Ra khỏi thi thế của đàn chim lạ, còn có hơn mười thi thề, mỗi người mặc chiến giáp.
Cục hòa thần, chiến sĩ gen! Có người kinh hồ, bọn họ cũng không biết tồ đặc chiến gen của Cục hỏa thần làm sao lại đột nhiên xuất hiện bên trong hẻm núi cốc, hơn nữa còn xuất hiện thương vong thảm trọng như vậy.
Bao gồm … Sevsky, cũng chết trận.
Chỉ còn lại vài thành viên tồ đặc chiến gen ngồi liệt trên mặt đất, có loại cảm giác kinh hồn chưa định.
Trận chiến đã kết thúc.
Thế nhưng, hình ảnh đại chiến này kết thúc, đề lại cho rất nhiều người nghi ngờ.
Salaman tướng quân suất lĩnh Phạm Thiên Tồ cũng xuất hiện ở hẻm núi cốc.
Khi nhìn thấy thi thể của Sevski, trong lòng Salaman cũng chấn động mãnh liệt, ánh mắt nhìn về phía đám người Sở Trần.
Mối quan hệ của Sevski với đàn chim lạ, Salaman biết.
Hiện giờ Sevski chết trận, đàn chim lạ rút lui, có ý nghĩa gì, Salaman càng thêm biết rõ, hắn một bên hạ lệnh truy tìm tung tích của đàn chim lạ, một bên dẫn người xông vào hẻm núi lớn, chính là muốn biết được sự tình đã xảy ra.
“Cục hỏa thần là người tốt.”
Hoàng Quốc Hoa đi ra đàm phán với Salaman, cảm thán nói: “Khi đàn chim lạ điên cuồng muốn trùng kích biên giới núi Cường Lạp, tiều đội Cục hỏa thần này không để ý đến an nguy cá nhân, ra sức đánh chết đàn chim lạ…cuối cùng một tiểu đội hai mươi mốt người, chỉ còn lại có mấy người.”
Hoàng Quốc Hoa thở dài một tiếng.
Khuôn mặt Salaman cố nén co giật.
“Sevski, cũng là người tốt.”
Hoàng Quốc Hoa mặc kệ vẻ mặt Salaman, trầm giọng mở miệng nói: “Cục hỏa thần ỏ’ chiến dịch hẻm núi lớn tối nay anh dũng chiến đấu, chúng ta xuất phát từ ý tạ ơn, mời mấy người còn lại của tiểu đội gen này, cùng chúng ta trở về làm khách, về phần nơi này…” Hoàng Quốc Hoa chắp: “Phiền Salaman tướng quân quét dọn chiến trường một chút.”
Ánh mắt Hoàng Quốc Hoa nhìn về phía mấy người còn lại của tiểu đội gen này, sắc mặt mấy người đồng thời biến đồi mạnh mẽ.
Bọn họ phải trờ thành tù nhân của Cục đặc chiến! Mấy người đều cố nén kích động rút chân bỏ chạy, bởi vì bọn họ đều trong nháy mắt nhận ra mình bị theo dõi.
Sở Trần híp cười: “Ta nghĩ, Cục hỏa thần hẳn là sẽ hãnh
diện.”
Trong đầu mấy người đồng thời xẹt qua hình ảnh Sở Trần một cước giẫm chết Sevski, nhất thời điên cuồng gật đầu.