“Tôi may mắn tránh thoát một kiếp, cũng nghe nói một vài lời đồn đãi trong giới võ giả, ở đây, tôi chính thức thanh minh, sát hại đội ngũ Chiến Long Đảo không phải Cửu Huyền Môn, mà là thế lực đến từ giới võ giả nước ngoài.”
Bạch Mi đạo trưởng trợn tròn mắt.
Tắt cả mọi người ở đây cũng nhao nhao trợn mắt há hốc mồm.
Ánh mắt Trạm Mục Tư toát ra cảm kích: “Ngược lại, là Cửu Huyền Môn cứu tôi, Sở Trần dàn xếp ồn định cho tôi, không để cho tôi bị kẻ địch làm hại, ở đây, tôi không chì phải nói rõ chân tướng với giới võ giả, còn phải cảm tạ sỏ’ Trần, cảm tạ hắn không kể hiềm khích trước kia, cứu mạng tôi.” .
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Toàn bộ hội trường im lặng.
Toàn bộ nền tảng rơi vào im lặng, không có bài đảng mới nào xuất hiện trong vòng một phút.
Mắng Sở Trần lâu như vậy, thì ra chú hề là chính bọn họ.
Chính nghĩa sẽ không bao giờ vắng mặt.
Lại nghĩ đến những lời này, có loại cảm giác bị đánh vào mặt.
Bạch Mi đạo trưởng cả người không nhúc nhích, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, nếu có cái khe, ông ta sẽ nghĩ cách chui vào trước.
ở lại quá mất mặt.
Giờ này khắc này, khuôn mặt có cảm giác nóng bỏng, không chì là Bạch Mi đạo trưởng, còn có mỗi người ở đây.
Thảo phạt Sở Trần?
Sở Trần sai chỗ nào rồi.
Chiến Long Đảo không phải do Cửu Huyền Môn hại, ngược lại Sở Trần là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
“Các vị tiền bối, không biết, các người vừa nói… muốn tôi
giải thích cho các người cái gì?” sỏ’ Trần mỏ’ miệng, phá vỡ bình tĩnh.
Từng gương mặt già nua ngơ ngác bất động.
Tống gia đại sảnh, từng khuôn mặt giống như cứng ngắc, không nhúc nhích, xấu hồ đến cực điểm.
Bọn họ hồm nay hùng hồ mà đến, đương nhiên không phải vì động thủ với Sở Trần, bọn họ muốn đứng ở góc độ chính nghĩa, lấy thân phận trưởng bối giới võ giả, giận dữ mắng Sờ Trần cùng Cửu Huyền Môn, nhưng lời chỉ trích đầy bụng bọn họ còn chưa kịp nói ra, liền bị giáng một gậy vào đầu.
Tin tức lan truyền quá nhanh, rất nhanh tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn thấy video này.
Sự đảo ngược này khiến họ bất ngờ.
Cả đám nhìn Sở Trần, nói không nên lời.
Người tới gần đại sảnh càng quyết đoán lựa chọn rút lui, xám xịt chạy đi.
Người khác có thể trực tiếp lui lại, nhưng Bạch Mi đạo trưởng không được.
Bạch Mi đạo trưởng cùng các đệ tử phái Thanh Thành đang ở trước mắt Sở Trần, giờ này khắc này, ánh mắt Sở Trần cũng đang nhìn chăm chú vào Bạch Mi đạo trưởng.
Bạch Mi đạo trường thật hy vọng mình hiện tại có thể ngất đi, lúc tỉnh lại đã ở trên núi Thanh Thành, không cần đối mặt với cục diện kế tiếp.
Hồi tưởng lại lời mình vừa nói, Bạch Mi đạo trưởng cảm thấy khuôn mặt già nua này nóng bừng.
“Đúng rồi, không biết vị lão tiền bối này xưng hô như thế nào.” Sở Trần thần sắc cung kính: “Vãn bối đương nhiên sẽ nghe lão tiền bối dạy dỗ.”
Để cho ngươi cậy già lên mặt
Khuôn mặt Bạch Mi đạo trưởng kịch liệt biến ảo vài cái, hít sâu, chắp tay về phía Sở Trần: “Thất lễ rồi.”
Một khắc cũng không muốn ở lại, Bạch Mi đạo trưởng nhanh chóng xoay người, bước chân rất nhanh, vội vàng rời khỏi đại sảnh Tống gia.
Đệ tử phái Thanh Thành giải tán lập tức, các môn phái khác lại cúi đầu rời đi.
Đại sảnh to như vậy, rất nhanh liền trở nên trống rỗng.
“Hôm nay đám lão gia hỏa này chính là mất mặt rồi.” Chu Đại Tráng cười ha ha, cảm giác vô cùng vui: “Bình thường cũng không ai dám trêu chọc đám người cậy mình nhiều tuồi này, bọn họ luồn cho rằng mình là lão tiền bối trong giới võ giả, có thể tùy tiện đứng ra khoa tay múa chân.”
Thiên Bảo đạo sĩ cũng nở nụ cười, nhìn thoáng qua Sở Trần: “Nhưng hôm nay, ngươi chính là triệt đế đắc tội đám lão gia hỏa này, bọn họ về sau nhắt định sẽ nhìn chằm chằm ngươi.”
Sở Trần buông tay: “Để cho bọn họ thả ngựa qua đây.