Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Phong đạo trưởng bước nhanh hơn.

Thời điềm sắp lên đỉnh, Thanh Phong đạo trường bỗng nhiên dừng lại thân ảnh.

Xa xa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi nóc đỉnh, linh khí quay cuồng, hào quang chói mắt.

Thanh Phong đạo trưởng thấy không rõ bên trong cụ thể có cái gì, nhưng giờ khắc này hẳn kết luận, chỗ kia, có một tòa trận pháp.

Trong nháy mắt này, Thanh Phong đạo trưởng lập tức hiểu được, là Sở Trần lần nữa hàng lâm Tụ Vân Phong.

Trong thiên hạ, chì có Sở Trần mới có thể bố trí ra Động Tiên.

“Khí tức thật cường đại.” Thanh Phong đạo trưởng nín thở.

So với đại chiến Thanh Phong Quan lúc trước, thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, khí tức Sở Trần lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Thiếu chủ đây là muốn… đột phá đến tồng sư đỉnh phong?”

Thanh Phong đạo trưởng cảm thán, thiên phú giữa người với người, chênh lệch quá lớn.

Khỏ trách sỏ’ Trần có thể đồng thời được mạch chủ Cửu Mạch Cửu Huyền Môn ưu ái.

Thiên phú tu hành như vậy, cho dù cho thời gian 5 nám, anh vẫn có thề nhanh chóng trùng kích đỉnh phong giới võ giả.

Rất nhanh, Thanh Phong đạo trưởng nhìn thấy Sở Trần.

Một cỗ khí tức hào hùng lan tràn Tụ Vân Phong, Động Tiên biến mất trong nháy mắt, thân ảnh Sở Trần xuất hiện trước mắt Thanh Phong đạo trưởng.

Giờ khắc này Sở Trần, khuôn mặt tuấn lãng tuyệt trần, khí tức lạnh như báng như pháo hoa nhân gian, khiến người ta có cảm giác, giống như tiên hiệp trong núi.

Sở Trần đứng lên, thu khí tức lại, thần sắc ôn hòa hẳn lên, liếc mắt một cái, mìm cười: “Thanh Phong đạo trưởng, chào buổi sáng a.”

Thanh Phong đạo trưởng phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi tới: “Thiếu chủ, tôi không biết là ngài ở chỗ này, hôm nay nhận thấy được Tụ Vân Phong khác thường, liền…”

Sở Trần lắc đầu: “Không sao.”

Có người quả thật lúc tu luyện không thích bị người ta bắt gặp, thứ nhất là tính riêng tư của tu luyện công pháp, thứ hai là tu luyện một khi đến thời khắc mấu chốt nếu như bị người quấy nhiễu mà nói, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Thanh Phong đạo trưởng nhìn Sở Trần, bỗng nhiên chắp tay: “Chúc mừng thiếu chủ, tiến thêm một bước, thành cồng đột phá tói tông sư đỉnh phong.”

Nghe vậy, Sở Trần giật mình, chợt cười tủm tỉm nhìn Thanh Phong đạo trưởng: “Ngươi chắc chắn?”

Thanh Phong đạo trưởng thần sắc hiện lên một tia nghi hoặc.

Chẳng lẽ là mình nhìn lầm?

Nhưng một trận khí tức không ổn định vừa rồi, rất rõ ràng là đột phá.

Thanh Phong đạo trưởng suy nghĩ một hồi, tròng mắt đột nhiên mở to tròn vo, giương mắt nhìn Sở Trần, thanh âm run lên: “Thiếu chủ, người…khí tức cảnh?”

Sở Trần cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không sai, nhìn chung

cũng là đột phá a.

Trước khi xuất phát đến biển đột phá đến khí tức cảnh, đây là suy nghĩ lớn của Sở Trần.

Mấy ngày nay, Sở Trần một mực vì mục tiêu này mà phấn đấu.

Chiều nay sẽ xuất phát đến biển, đột phá này, đến quá kịp thời.

Nhưng mà, Thanh Phong đạo trưởng nghe qua, thiếu chù diễn xuất quá giỏi.

Nhìn chung cũng đột phá?

Thiên hạ hiện nay, nhìn toàn bộ giới võ giả, cũng chỉ có thánh nữ Liễu Như Nhạn Bách Hoa Cung, đột phá đến khí tức cảnh trước.

Thiếu chủ, lại trở thành người thứ hai.

Mấu chốt chính là, tuồi này của thiếu chù, ở giới võ giả, là thuộc về một thế hệ trẻ tuồi, nhưng anh không chỉ là người nồi bật của thế hệ trẻ, còn trở thành đỉnh phong của toàn bộ giới võ giả.

Quá nghịch thiên.

Thanh Phong đạo trưởng cả người run rẩy, kích động không gì sánh được.

Cái đùi này, hắn ôm.

Lúc Sở Trần trở lại biệt thự Tống gia, đã là giữa trưa.

Vừa đẩy cửa tiến vào tổ ấm nhò, một đạo thân ảnh nhào tới, gắt gao ôm lấy Sở Trần.

Sở Trần cũng thuận tay ôm lấy, khẽ hôn mái tóc thơm mê người.

“Em tưởng anh bỏ đi mà không nói một tiếng.” Thanh âm Tống Nhan khẽ mang theo run rẩy, trong chốc phút mở mắt ra, Tống Nhan có loại cảm giác đột nhiên mất đi yêu nhất, giờ khắc này cô không dám buông tay nữa.

“Em muốn ra biển với anh.”

Sở Trần nắm tay Tống Nhan ngồi xuống sô pha: “Hoàn cảnh vùng biển biến ảo khó lường, trước khi bọn anh xuất phát cũng không biết phải đối mặt là cái gì, anh làm sao nỡ để cho em mạo hiểm.”

Sở Trần không cho Tống Nhan cự tuyệt, nắm chặt tay cô: “Ngoan ngoãn chờ anh, anh ra biển còn có một chuyện, chính là đón cha mẹ trở về, lúc bọn họ đi du lịch ở biển cũng xảy ra chút biến cố, anh hy vọng, chờ bọn họ cùng anh trở về, dược phẩm Bắc Trần ở kinh thành, đã đứng vững gót chân.”

Con ngươi Tống Nhan theo bản năng mở to một chút.

Bắc Trần kinh thành.

“Nhưng, em muốn ra biển…” Tống Nhan vẫn khẽ mím môi đỏ.

Hai tiếng sau, Sở Trần rốt cục thuyết phục Tống Nhan.

Thời gian đã đến buổi chiều.

Bên hồ Tống, Thiên Bảo đạo sĩ cùng Chu Đại Tráng đều đang chờ.

Sở Trần thu khí tức lại, anh đi tới trước mặt hai vị sư thúc, hai người cũng không có nhận thấy Được Sở’ Trần đã đột phá đến khí tức cảnh.

“Đi đón Đạo Tôn người, sau đó xuất phát.”

Xe của Tiêu Phong đã chờ ờ bên ngoài.

Sau khi lên xe, tiến về phía ngục giam.

Sở Trần đối với hoàn cảnh vùng biền hoàn toàn không biết

gì cả, dưới loại tình huống này, đương nhiên phải có người địa phương dẫn đường càng thêm thuận tiện.

Rất nhanh, Trạm Mục Tư được đưa ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK