Nhưng hai con ốc biển nhỏ trong truyền thuyết cũng chì xuất hiện trong những năm gần đây, cuối cùng còn rơi vào tay đảo chủ Chiến Long Đảo.
Thiên Ngoại Thiên lựa chọn đánh chiếm Chiến Long Đảo, nguyên nhân rất lớn, cũng là bởi vì ốc biển nhỏ.
“Lối vào cấm địa Thiên Ngoại Thiên ở đâu? Còn nữa, vì sao Thiên Ngoại Thiên chỉ có tám khí tức cảnh đi tới Chiến Long Đảo, ngươi tựa hồ cũng không ôm hy vọng viện quân đến đây.” Sờ Trần nhìn chằm chằm Từ Hậu Trạch.
“Ta có thể đưa ngươi qua đó.” Từ Hậu Trạch vội vàng mở miệng, vấn đề của Sở Trần, hắn là có hỏi tất đáp, không có chút tư thái cao cao tại thượng lúc trước, hạ thấp tư thái cùa mình, hoàn toàn hình tượng tù binh: “Về phần viện quân Thiên Ngoại Thiên…” Từ Hậu Trạch dừng lại một chút, vội vàng nói: “Kỳ thật, Thiên Ngoại Thiên cùng ngoại giới, có trận pháp ngán cách, chúng ta lúc này đây đi ra, là mượn một chỗ sơ hờ cùa trận pháp, người phía sau muốn ra ra, bị ngàn cản trở về, cho nên, cũng chỉ có một nhóm người chúng ta.”
Liễu Như Nhạn thấy Từ Hậu Trạch có hỏi tất đáp, lúc này
hỏi một câu: “Ngươi có biết đảo vỏ sò ở đâu không?”
Khi nhắc tới đảo vỏ sò, đồng tử Từ Hậu Trạch rõ ràng co rụt lại, chợt lắc đầu: “Ta không biết.”
Sở Trần khẽ nhíu mày.
Thiên Ngoại Thiên cũng không biết vị trí của đảo vỏ sò.
Thế nhưng, từ quan hệ giữa ốc biền nhỏ và cấm địa Thiên Ngoại Thiên, Sở Trần có thể đoán được, Thiên Ngoại Thiên cùng đảo vỏ sò tuyệt đối có liên quan.
Xem ra tất cả những chuyện này, vẫn phải tìm được Thiên Bối lão nhân, mới cỏ thể đạt được đáp án.
Sở Trần lại hỏi Từ Hậu Trạch mấy vắn đề, Từ Hậu Trạch đều trả lời hết.
Sở Trần lâm vào trầm tư.
Từ Hậu Trạch thám dò hỏi: “Ta phối hợp với các ngươi như vậy, các ngươi…có thể tha cho ta không? Nếu như ngươi còn không tin ta, ta có thể cùng các ngươi tiến vào cấm địa!” Từ Hậu Trạch cắn ráng nói: “Phải biết rằng, chưa từng có một người nào có thề từ cấm địa Thiên Ngoại Thiên đi ra ngoài, năm tháng dài đằng đẵng đến nay, người Thiên
Ngoại Thiên chúng ta vô số lần thử nghiệm, đều thất bại, ta dám cùng các ngươi cùng nhau đi vào, chứng minh ta nói không có nửa câu giả dối.”
Tầm mắt Sờ Trần nhẹ nhàng híp lại: ‘Biết rõ đó là cấm địa chỉ có thể ra vào không thể ra, các ngươi vì sao lại cố chắp muốn đi vảo thám dò như vậy?”
Từ Hậu Trạch giật mình, chợt trả lời: “Trong truyền thuyết, trong cấm địa đại điện cất giấu đại cơ duyên, có thể khiến người ta đột phá đến cảnh giới cổ xưa, cho nên mới có người Thiên Ngoại Thiên một đời lại một đời thử nghiệm, đó là vì theo đuối cảnh giới võ đạo cao hơn.”
Lời vừa dứt, thần sắc mấy người Sở Trần đồng thời toát ra nghi hoặc.
“Cảnh giới cổ xưa?” Thiên Bảo đạo sĩ mở miệng nói: “Có ý gì?”
Sở Trần không vội đối phó Từ Hậu Trạch, quả thật bởi vì từ trong miệng hắn lấy được rất nhiều thứ mình không biết.
Từ Hậu Trạch vì sống sót, tuyệt đối không dám giấu diếm quá nhiều.
“Dưới điển tịch lịch sử của Thiên Ngoại Thiên ghi chép, giới
võ giả, đã từng có một đoạn thời kỳ huy hoàng, các võ giả tu luyện tới một độ cao mà chúng ta hiện tại không có cách nào chạm tới, nhưng bởi vì duyên cớ đặc biệt, một đoạn thời kỳ võ giả huy hoàng kia không còn ở trong, điển tịch lịch sử cùa Thiên Ngoại Thiên, ghi chép đoạn thời kỳ đó là thời đại võ giả cổ. Mà Thiên Ngoại Thiên, lại là nhỏm người thừa kế cuối cùng của thời đại võ giả cổ, trong cấm địa của Thiên Ngoại Thiên, liền cất giấu đại cơ duyên có thề tu luyện thời đại cường giả võ giả cổ, nếu như có thể thu hoạch đại cơ duyên, đột phá khí tức cảnh, đạt tới cảnh giới cao hơn, chúng ta cũng khồng biết là cái gì, cho nên liền gọi chung là cảnh giới cồ xưa.”
Ánh mắt Sở Trần một mực nhìn chằm chằm Từ Hậu Trạch.
Anh nghĩ đến thời điểm Từ Hậu Trạch cùng anh đối chiến,
trong lời nói toát ra cao ngạo.
Anh từng nói, võ giả Thiên Ngoại Thiên đều là ngoại tộc.
Thiên Ngoại Thiên mới là người truyền thừa võ đạo thật sự.
Nguyên nhân, chính là bời vì bọn họ là nhóm người thừa kế cuối cùng của thời đại võ giả cồ?
Loại lời này, nếu như Từ Hậu Trạch chỉ là hiện trường bịa đặt mà nói, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Sở Trần tạm thời tin.