Hai ngày tiếp theo, Bắc Trần ở Thiền Thành tiếp tục hot.
Tranh Ngũ Dương tiếp tục duy trì sức nóng ở Dương Thành.
Thiên Cơ Huyền Đồ cũng duy trì bế tắc, đám người Hoàng Phủ Nguyên Cảnh nghĩ hết cách, đều không cách nào có thêm đột phá.
Hành động bắt giữ Giang Ánh Đào cũng đang tiếp tục, chỉ trong Môn ngày ngắn ngủi, tội phạm bị truy nã vì tranh Ngũ Dương đã có chừng 10 người.
Điều này khiến Sở Trần cảm thán không thôi.
Sở Trần mấy ngày nay lực chú ý đều đặt ở trên an phòng nhà mình, anh thủy chung nghi hoặc đến tột cùng là người nào theo dõi anh, loại tình huống không biết này khiến sở Trần cảm giác được có chút không an tâm.
Bóng đêm mông lung bao phủ Thiền Thành, bên ngoài trời mưa.
Biệt thự tổ ấm nhỏ, Sở Trần nằm nghiêng trên sô pha, gối lên đôi chân dài trắng nõn của Tống Nhan, ngửi một hơi thơm mê người, anh ngược lại đề nghị muốn đến Bắc Trần trợ giúp, nhưng bị Tống Nhan cự tuyệt, lý do là Sở Trần cũng có nhiệm vụ của mình, không thể bởi vì Bắc Trần mà phân tâm.
“Quy mô của Bắc Trần đang mở rộng, cũng may có chú Hạ trấn giữ, kinh nghiệm của chú ấy giúp chúng ta ổn định cục diện, Bắc
Trần hiện tại giống như là một chiếc thuyền lớn chuẩn bị xuống nước, tùy thời có thể khởi hành.” Mấy ngày nay tuy rằng rẩt mệt mỏi, nhưng Tống Nhan cảm giác được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, trong lúc nói chuyện, cũng vỗ vỗ một bàn tay to đang vung vẩy lung tung: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”
“Thời gian cụ thể đưa Tống Nhan Cao ra thị trường là khi nào?” sở Trần thuận miệng hỏi một câu.
“Ba ngày sau.” Tống Nhan tràn đầy chờ mong, đồng thời cũng thần sắc nghiêm túc: “Nhưng, chú Hạ nói, sau ba ngày đầu Tống Nhan Cao chính thức đưa ra thị trường, có thể xuất hiện một vài biến số không thể đoán
trước.”
“Biến số gì?”
“Tống Nhan Cao quá hot, người đỏ mắt, cũng nhiều lắm.” Tống Nhan trầm giọng nói: “Mấy ngày nay, đều có không ít người thăm dò muốn lẻn vào nhà máy của Bắc Trần hoặc Bắc Trần, muốn trộm công thức của Tống Nhan Cao, chúng ta cũng một mực tăng cường lực phòng bị.”
Sở Trần lập tức ngồi dậy.
Tống Nhan Cao.
Anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Mấy ngày trước người lẻn vào trong phòng anh, chẳng lẽ là vì công thức của Tống Nhan Cao?
“Bà xã, em cũng phải chú ý bảo vệ an toàn tính mạng của mình.” Sở Trần vẻ mặt nghiêm túc: “Đi ra ngoài nhớ đeo bùa hộ mệnh anh làm cho em, bắt đầu từ ngày mai, để Tiểu Thu đưa em đi làm.”
Tống Nhan ôn nhu cười, kéo cánh tay sở Trần: “Yên tâm đi, em có một người chồng cường đại như vậy, ai dám động vào em.”
Sở Trần đẩy ngã Tống Nhan.
Một đêm mây mưa.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tống Nhan đi làm, Sở Trần cũng một lần nữa đi tới biệt thự ven sông.
Trước Thiên Cơ Huyền Đồ, Hoàng Phủ Nguyên cảnh, Cung Trường An cùng Mộ Dung Tổ hận không thể nhìn thấu bức Thiên Cơ Huyền Đồ này.
“Sở Trần, cậu phải nghĩ cách.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh bất đắc dĩ ngồi trên sô pha.
Công tác sửa Thiên Cơ Huyền Đồ tiến vào khó khán.
Không có cách nào để phá vỡ.
Hai vị đại sư sửa tranh cổ là Cung Trường
An và Mộ Dung Tổ cũng đều bó tay.
Sở Trần ngồi xuống, suy tư một lát: “Nguyên do vẫn là ở phái Thiên Cơ.”
Sở Trần gửi tin nhắn cho Giang Khúc Phong: “Tôi muốn thẩm vấn Triệu Phong Vũ.”
Chỉ có người của phái Thiên Cơ, mới càng thêm rõ bí mật của Thiên Cơ Huyền Đồ.
Nhưng, Triệu Phong Vũ là võ đạo tông sư,
vẫn là kỳ môn cao thủ, Sở Trần một mình cũng không dám dễ dàng tiếp cận hắn.
Có Giang Khúc Phong ở đây, vậy thì không sơ hở tí nào.
Không đến nửa giờ, Giang Khúc Phong từ bên ngoài đi vào.
“Giang tiền bối. Sở Trần đứng lên: “Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát đi.”
Giang Khúc Phong nhìn Sở Trần, sau đó nhìn thoáng qua Thiên Cơ Huyền Đồ.
Sở Trần nghi hoặc, theo bản năng cầm lấy điện thoại, quả nhiên, có vài tin tức chưa đọc.
Giang Khúc Phong gửi tới.
“Ngày mai là ngày cuối cùng của triển lãm tranh, tội phạm truy nã tuy rằng bắt không ít, nhưng vẫn không có tin tức đạo tặc Hỏa Yến, ta có đề nghị mang Thiên Cơ Huyền Đồ đến triển lãm Bà Châu, có lẽ, Thiên Cơ Huyền Đồ mới có thể đại đạo tặc Hỏa Yến ra ngoài. “
Sở Trần ngẩng đầu lên, thấy Giang Khúc Phong đang vẻ mặt tối sầm nhìn chằm chằm anh.
Sở Trần sửng sốt một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua ghi chú của Giang Khúc Phong trên điện thoại.
“Khụ khụ.” sở Trần không để lại dấu vết bỏ điện thoại vào trong túi: “Lấy Thiên Cơ
Huyền Đồ làm mồi nhử, đề nghị của Giang tiền bối không tệ, cụ thể tôi an bài là được, nhưng, nếu như vậy, đêm nay sẽ ủy khuất Giang tiền bối ở lại phòng triển lãm.”
Không phải là phong cách bạo phong sao… Giang Khúc Phong yên lặng nói một câu, khóe miệng khẽ co giật một chút.