Tống Vân vô cùng lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì được.
“Con bé thật quá ngây thơ.”
Tống Thiên Dương lắc đầu: “Coi như nó tự mình đưaSỜ Trần ra ngoài, cũng không cứu được Sở Trần, chỉ có thể nhìn Sở Trần bị
tiêu diệt.”
“Tiểu Thu, con hãy đi theo đề phòng và bảo vệ chị ba của con.”
“Vâng, thưa cha.”
Tống Thu sải bước đi,trực tiếp mở cửa xe và ngồi xuống, “Chị đừng lo, em có thể bảo vệ chị.
Tuy nhiên, em nói trước nếu có ai đó muốn đánh đập Sở Trần, em sẽ không quan tâm.”
Tống Nhan do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô rất muốn Tống Thu một lần bảo vệ Sở Trần, nhưng cô cũng biết Tống Thu không thể đồng ý.
Xe nổ máy và lái chầm chậm rời khỏi khách sạn Hoàng Đình.
Đúng lúc này, một nhân viên bảo vệ ở cửa khách sạn Hoàng Đình nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức lấy điện thoại di động ra: “Hắn ở trong xe của Tống Nhan tam tiểu thư, trên xe còn có Tống Thu. Là Tống Thiên Dương sắp xếp để đi theo bảo vệ Tống tam tiểu thư.”
Trên đường phố tấp nập xe cộ qua lại.
Nhìn nó có vẻ thanh tĩnh.
Nhưng lòng bàn tay của Tống Nhan lại đổ mồ hôi lạnh.
ở Thiền Thành là thành phố sùng võ, thiếu gia của tập đoàn Vinh thị, người ngồi sau lưng Tống Thu và đám người khác đều là người học võ, nhưng càng như vậy, Tống Nhan càng lo lắng rằng sẽ xảy ra chuyện gì, cô sợ sẽ có chuyện xảy ra mà mình không kiểm soát được.
Nhìn từ ánh mắt đó của Vinh Đông, chắc chắn hắn ta nóng lòng muốn đập cơ thể Sở Trần
thành nhiều mảnh.
“Tống Nhan, em dường như rất căng thẳng?”
Trong xe yên tĩnh, Sở Trần đột nhiên lên tiếng.
Từ trong khóe mắt, Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, cô cảm thấy Sở Trần đêm nay thật sự khác trước rất nhiều.
“Anh vì cái gì mà đánh tên Vinh thiếu gia kia?”
Tống Nhan không nhịn được hỏi.
Sở Trần vẻ mặt bình tĩnh: “Hắn miệng thối dám mắng tôi.”
Tống Thu khịt mũi sau lưng: “Tôi cũng mắng anh, anh tại sao không đánh tôi?”
Khóe miệng Sở Trần nhẹ nhàng cười.
Cậu em rể này có phải có xu hướng thích bị bạo hành không?
Nếu có cơ hội phải thỏa mãn cậu ta mới đc.
Im lặng một lúc.
Sở Trần hừ một tiếng: “Tôi đánh không lại cậu.”
Tống Thu khinh thường chế nhạo: “Biết được như thế là được rồi, đừng tưởng dùng cái sức mạnh ngu ngốc mà đi gây rối khắp nơi. Loại người như Vinh Đông, tôi có thể đánh năm người một lúc.”
Nghe ra có thể thấy rằng Tống Thu có vẻ khá thành kiến với Vinh Đông.
“Nói như vậy, cậu có thể bảo vệ
tốt Tống Nhan.”
Sở Trần nói.
“Lời thừa.”
Tống Thu nhìn chằm chằm Sờ Trần, “Tuy nhiên đừng có nghĩ nhiều quá, cho dù anh có bị giết ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không nhíu mày.”
“Đừng trách tôi không có nhắc nhở anh, nếu như anh bị bọn họ chặn, thật sự sẽ bị đánh chết.”
Sở Trần nhìn chằm chằm phía trước, sau khi đèn giao thông
phía trước chỗ rẽ, sẽ có một con đường tương đối yên tĩnh.
Có lẽ, đó là một nơi tốt để bắt đầu.
Sở Trần liếc nhìn những chiếc xe đang theo sau qua gương chiếu hậu, vẻ mặt binh tĩnh.
Dừng lại ở đèn đỏ.
“Sở Trần.”
Tống Nhan nhìn nghiêng: “Nếu xe của chúng ta bị chặn dừng lại, anh phải chạy càng sớm càng tốt, không được đánh nhau với
người ta, hiểu không?”
Sở Trần giật mình một hồi, nhưng là gật đầu: “Được.”
“Tôi sẽ để tiều Thu cố gắng ngăn chặn chúng.”
Tống Nhan hít một hơi thật sâu nhìn lại Tống Thu: “Đừng vội từ chối, có phải cánh chim bây giờ đã cứng cáp, chị gái nhờ em làm chút chuyện cũng không được đúng không?”
Tống Thu cười khổ, lén lút liếc nhìn Sở Trần, sau đó cười nói với Tống Nhan: “Đương nhiên là
không phải rồi, chị gái, em sẽ cố gắng hết sức.”
Đèn xanh đã bật.
Tống Nhan quay lại và lái xe vào con phố đó.
Rầm! Không cảnh báo.
Một chiếc ô tô từ phía sau đụng vào sau họ.
Theo phản xạ, Tống Nhan đạp phanh.
Ờ một bên, một chiếc xe ô tô khác lao lên rồi đột ngột dừng lại,
chặn đầu xe của Tống Nhan.