Khuôn mặt Hoàng Phủ Nguyên Cảnh hiện lên một nụ cười: “Thắng bại đã định.”
Hoàng Thạch chân thành cảm thán: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.”
Ánh mắt Hồ Lập Dũng nhìn chằm chằm đài cao: “Chuyến đi này không tệ, chi tiết văn hóa Trung Quốc, có thể thể hiện ra hào quang như thế trên người một người trẻ tuổi, đây là chuyện đáng giá cao hứng của chúng ta.”
Chung Tú Thanh khuôn mặt biến ảo một chút, thần sắc thoáng có chút trầm thấp.
Cô tâm tâm niệm niệm đàn tướng quân, vô cùng chờ đợi so tài đàn, dĩ nhiên là cục diện như vậy, điều này khiến cho Chung Tú Thanh có chút khó có thể tiếp nhận.
Nhưng sự thật đã bày trước mắt.
Tiếng sáo chậm rãi, quanh quẩn màng nhĩ của tất cả mọi người, Bạch Kỳ Thắng có loại
cảm giác hai tay càng lúc càng nặng nề, mười ngón tay sắp không nhấc lên được.
Bạch Mộ ở một bên mở to đôi mắt, không cách nào tin được một màn trước mắt.
Giờ phút này thần thái của Bạch Kỳ Thắng giống như lúc hắn bị Sở Trần áp chế.
Ngay cả Bạch Kỳ Thắng cũng không cách nào chiến thắng Sở Trần sao?
Thân hình Bạch Mộ không ngừng run lên…
“Không, không!” Trong giới văn nghệ đời thứ hai, Lê Nhạc Kinh cũng khiếp sợ, cả người đều hơi run rẩy.
Không thể tin được.
Không thể chấp nhận được!
Nếu trận chiến này Sở Trần thắng, bọn họ mất đi không chỉ là mặt mũi, còn là phần thưởng trăm tỷ.
Đó là một chấn thương hai phương diện từ
tinh thần đến vật chất.
Toàn trường đều tập trung lực chú ý lại…
Trên đài cao, Bạch Mộ nhìn ngón tay Bạch Kỳ Thắng càng ngày càng chậm, nhịn không được nóng nảy, lớn tiếng hô lên: “Thúc, thúc, thúc!”
Nhưng mà, Bạch Kỳ Thắng dốc hết toàn lực, cũng không thể làm gì được.
Dưới tình thế cấp bách, Bạch Mộ không kiềm chế được nội tâm lo lắng cửa mình, giống như phản xạ có điều kiện xông lên, hắn muốn trợ giúp Bạch Kỳ Thắng đến chơi đàn tướng quân.
“Tránh ra!” Bạch Kỳ Thắng gầm nhẹ.
Nhưng tay Bạch Mộ đã chạm vào dây đàn…
Hai cỗ lực lượng đồng thời va chạm vào dây đàn, trong khoảnh khắc, rầm rầm rầm!
Một tiếng vang, chấn thiên động địa.
Từng sợi dây đàn đứt gãy, thanh âm quanh quần màng nhĩ, rung động linh hồn.
Ba ba ba…
Bạch Mộ ngơ ngác.
Không nhúc nhích.
Bạch Kỳ Thắng cũng ngây ngẩn cả người, hai tay bị dây đàn cắt rách, có máu tươi chảy ra.
Toàn trường im lặng.
Trên đài cao, Bạch Kỳ Thắng đều choáng
váng.
Đàn tướng quân, lại có thề bị đứt.
Bạch Kỳ Thắng không nhúc nhích, bên cạnh, Bạch Mộ dần dằn phục hồi tinh thần, nhìn máu tươi trên đầu ngón tay Bạch Kỳ Thắng rơi trên đàn tướng quân, Bạch Mộ đứng thẳng người, lảo đảo lui về phía sau, hắn vừa rồi dưới tình thế cấp bách, dĩ nhiên đi cướp đàn.
Lần này gây rắc rối rồi.
Một lát sau, Bạch Kỳ Thắng phục hồi tinh thần, hai mắt trợn to đỏ bừng, nhìn Bạch Mộ, khàn giọng rống to: “Làm cái gì vậy?”
Dừng một chút, Bạch Kỳ Thắng lại lớn tiếng gầm lên một câu: “Ngươi làm gì vậy!”
Bạch Kỳ Thắng tức giận đến toàn thân đều phát run, bất chấp ngón tay chảy máu, hai tay run rẩy vuốt đàn tướng quân, ước chừng đứt gãy bảy dây đàn.
Bạch Kỳ Thắng cố nén một cỗ kích động
muốn hộc máu.
Trấn chi bảo đàn của Bạch gia, tuyệt thế thằn binh trong tay Bạch Kỳ Thắng, cứ như vậy bị hủy.
“Đây là đàn tướng quân a!” Bạch Kỳ Thắng không cách nào ức chế gào thét với Bạch Mộ: “Mỗi một cây dây đàn đều trải qua vô số công đoạn rèn, thậm chí, trên đời nay đã không còn ai có thể rèn ra dây đàn tướng quân giống vậy.” Điều này có nghĩa là, mặc dù đàn tướng quân sửa được, đó cũng không phải là đàn tướng quân trước kia nữa.
Aaaa!
Bạch Kỳ Thắng không khống chế được mông muội của mình, đứng lên, vung nắm đấm lao về phái Bạch Mộ.
Bạch Mộ cực kỳ hoảng sự, hốt hoảng chạy trốn: “Thúc, thúc, thúc bình tĩnh… thúc…”
Hai đạo thân ảnh, vừa chạy vừa đuổi theo, xông xuống đài cao, cuối cùng còn vặn vẹo thành một đoàn.
Tâm tính của Bạch Kỳ Thắng sụp đổ.
Tâm tính Bạch Mộ cũng sụp đổ, theo bản năng đánh trả, cuối cùng, tâm tính cả Bạch gia đều sụp đổ.
Đây là một trò hề lớn!
Bạch gia làm trò hề dưới sự chứng kiến của toàn thành phố.
Cuối cùng, vẫn là vệ sĩ của Bạch gia mạnh mẽ tách Bạch Kỳ Thắng cùng Bạch Mộ ra, hơn nữa mạnh mẽ mang đi.
Trận tỷ đấu này căn bản không cằn giám
khảo ra tuyên bố.
Sở Trần thắng!
Khi lực chú ý của mọi người dần dần phục hồi tinh thằn từ trong trò cười của hai thúc cháu Bạch gia, lần nữa nhìn về phía Sở Trần trên đài cao, tiếng vỗ tay nhất thời vang lên như sấm.
Bao gồm cả bốn giám khảo trên ghế giám khảo, cũng không ngần ngại vỗ tay khen ngợi.
Cầm kỳ thư họa, bốn trận văn đấu, ba thắng một hòa, đối thủ còn đều là đại nhân vật có uy danh hiển hách.
“Tôi tự đánh giá làm không được a!”
“Sở Trần cùng tôi, nâng cao hy vọng cầm kỳ thư họa của thế hệ thanh niên.”
“Hiện tại còn có ai hoài nghi kỹ năng đánh cờ của Sở Trần không tốt?”