Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Vô Ưu nín thở, trong mắt hiển lên vẻ kích động, “Quả nhiên là Thượng phẩm Linh phù, chỉ có Thượng phẩm Linh phù, mới có thể phát rathanh thế như vậy.”

“Trong Kỳ Môn có bao nhiêu ngưò‘i có thể vẽ ra Thượng phẩm Linh phù?”

Mạc Nhàncảm thán, “Vậy màSỞ Trần đã làm được điều đó ở độ tuổi này.”

“Tương lai của Sở Thúc là bất khả hạn lượng.”

Kiều Thương Sinh cũng sợ hãi thán phục.

Bọn họ sẽ được tận mắt chứng kiến sự ra đời của Thượng phẩm Linh phù.

Đồng thời, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh, vỉ sợ rằng không cẩn thận sẽ vô tình thất bại.

Thời điểm Định Thần Phù hoàn thành, Mạc Vô Ưu vội vàng tiến lên phía trước, “Thượng phẩm



Linh phù! Sở Trần, anh quá lợi hại!”

Sở Trần liếc mắt nhìn Mạc Vô ưu, bình tĩnh nói: “Phù lục một mạch của Cửu Huyền Môn thu nhận để tử tử bên ngoài, điều kiện thứ nhất để thu người, chính là phải vẽ được một Thượng phẩm Linh phù.”

Mạc Vô Ưu sửng sốt.

Ánh mắt Mạc Nhàn cũng rất kinh ngạc.

ông hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Sở Trần, thế nhưng,một câu nói này,đại biểu cho thực lực kinh khủng của Phù lục một mạch tại Cửu Huyền Mon.

Chỉ có vẽ ra Thượng phẩm Linh phù, mới có thể trỏ’ thành đệ tử

của Cửu Huyền Môn.

Điều kiện này đơn giản là cực kỳ khắc nghiệt.

Khó trách số lượng đệ tử mà Cửu Huyền Môn thu nhận mỗi lần lại cực kỳ ít, đó là bởi vì cánh cửa vàoCửu Huyền Môn đặt ra quá cao.

Có hai loại đệ tử ở Cửu Huyền Môn, một loại ở bên trong Cửu Huyền Môn, con cháu của họ.

Một loại khác thì là thông qua các loại kiểm tra, trở thành Cửu Huyền đệ tử, có tư cách lưu lại Cửu Huyền Môn bái sư học nghệ.

Cái trước dựa vào đầu thai, trong khi cái sau dựa vào khổ tu.



“Tiểu Vô Ưu, đừng quá xem trọng

Thượng phẩm Linh phù,cái gọi là Thượng phẩm Linh phù, đối với con đường Phù lục mà nói, chỉ là cát bước mà thôi.”

Sờ Trần nói, “Tương lai sau khi em tiến vào Cửu Huyền Môn, nếu chọn Phù lục một mạch, em tự nhiên sẽ hiểu.”

Nghe được lời này, đôi mắt Mạc Vô Ưurung động một hồi, đột nhiên hoàn hồn trở lại, “Ý cùa anh là … em có cơ hội trở thành đệ tử của Cửu Huyền Môn?”

“Đương nhiên.”

Sờ Trần gật đầu, “Hãy tin tường vào thiên phú của bản thân,còn nếu như không được, ta sẽ đưa em đến đó, bọn họ sẽ phải vội vàng thu nhận em.”

Mạc Vô ưutrợn mắt hốc mồm.

Câu nói cuối củaSỞ Trần, cô Không hoài nghi chút nào.

Cửu Huyền thiếu chủ, muốn dẫn một người vàoCửu Huyền Môn, tự nhiên dễ như trờ bàn tay.

Nhưng Sở Trầnlại quang minh chính đại đem việc ‘đi cửa sau’ treo trên miệng như vậy, nhưng vẫn khiến Tiểu Vô Ưu có chút không chịu đựng nổi.

“Định Thần Phù mặc dù đã vẽ xong, nhưng ta vẫn còn một số việc chuẩn bị khác phải làm.”

Trước khi Sở Trần rời khỏi Tinh La tiểu điếm, hắn đậ nhờKiều Thương Sinh để mắt tới Dương Tiểu Cẩn.

Kiều Thương Sinh không có lãnh

đạm, sau khi Sờ Trần rời đi, nhớ rõ địa chỉ mà Sờ Trần đã nói cho minh, hắn lập tức vội vàng chạy tới.

Sau một giờ.

Không lâu sau khi trở về nhà, Sở Trần nhận được cuộc gọi từ Kiều Thương Sinh.

“Sở Thúc, địa chỉ mà Thúc đưa cho tôi, không hề có người ở.”

Sở Trần đột nhiên từ trên sô pha đứng bật dậy.

Tống Nhan bên cạnh giật mình, đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn Sơ Trần.

“Tôi sẽ đến ngay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK