Chưa kể, hôm nay còn có thể đối đầu với Hoàng Gia.
“Ta sẽ phái người điều tra, nếu như cả nhà bọn họ trở về Thiền Thành, ta nhất định sẽ tìm được.”
Tống Thiên Dương vẻ mặt nghiêm túc.
Dù sao, ông ta biết rõ, nếu gia đình Tống Mục Dương thực sự quay trở lại, trong lòng bọn họ rất có thể vẫn còn ôm hận, sự trả thù của bọn họ rất có thể là giết người.
Sau khi uống một vài tách trà và thảo luận về cách đề phòng khả năng bị trả thù, Sở Trần và Tống Nhan quay trỏ’ lại căn phòng của
biệt thự nhỏ, đưa túi thơm cho Tống Thu mang đi.
Sở Trần ngồi ờ trên sô pha, ngẩng đầu lên, “Thật mệt mỏi, bà xã, xoa xoa vai giúp ta.”
Nhập mật khẩu: 1234
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tống Nhan vô ý thức muốn mở miệng từ chối, nhưng mà, nghĩ đến vừa rồi Sở Trần cùng cha hắn thảo luận về sự việc xảy ra ngày hôm nay … Tống Nhan do dự một lúc, sau đó bước đến, nhẹ nhàng ấn vào bả vai Sờ Trần … Niềm hạnh phúc bất ngờ này khiến cho đôi mắt của Sờ Trần đột nhiên mở to.
Sau đó … chưa kịp chậm rãi hường thụ, di động của Sở Trần đã vang lên.
Tống Nhan cũng vô ý thức dừng động tác lại.
Sở Trần sắc mặt tối sầm, lấy điện thoại di động ra, lại còn là một số lạ gọi đến.
Sở Trần do dự một chút, liền trực tiếp cúp điện thoại.
“Khục.”
Sở Trần lại nằm xuống, ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Tống Nhan.
Tống Nhan không chút do dự, đặt cả hai tay lên vai Sở Trần.
Sở Trần vui vẻ nhắm mắt lại.
Con đường dài để chinh phục vợ của hắn đã có một bước tiến dài.
Không đến một phút.
“Em vẫn là của anh, của anh, của anh… của anh.”
Di động của Sờ Trần lại vang lên.
Hai tay đặt trên vai hắn lại dừng lại, lúc này Tống Nhan mới bước đi ngồi xuống ghế sô pha bên
cạnh, “Có lẽ có chuyện quan trọng, mới cần tìm anh.”
vẫn là dãy số điện thoại xa lạ.
Sở Trần mặt đen trả lời điện thoại.
“Có phải là Sở Trần không?”
Một giọng nói trầm vang lên từ đầu bên kia điện thoại, ẩn chứa vài phần kiêu ngạo.
Sở Trần đối với giọng nói này không có ấn tượng gì, suy nghĩ một hồi nói: “Không phải.”
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng.
Hồi lâu.
Giọng nói lại vang lên, “Tôi là Vệ Thu Căn tới từ Liên Minh Tông Sư Cửu thành, nhờ cậu chuyển lời với Sở Trần rằng liên minh sẽ tổ chức lễ nhập môn cho anh ấy vào lúc tám giờ tối thứ sáu tuần này tại Khách sạn President Dương Thành.”
Đối phương dường như rất chắc chắn, đây là số điện thoại của Sở Trần, nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sở Trần sững sờ.
Nghe âm báo bận từ điện thoại truyền đến.
Tất cả những người trong Liên Minh Tông Sư Cửu Thành đều có cảm giác ưu việt như vậy sao?
Phương thức thông báo này, có thể khiến Sở Trần vui vẻ gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành?
“Thật là nhàm chán.”
Sở Trần ném điện thoại qua một bên, trong lòng lửa giận ngùn ngụt.
vốn dĩ còn có thể thưởng thức kỹ thuật xoa bóp của vợ mình, nhưng bây giờ có vẻ như Tống Nhan không còn hứng thú nữa.
“Liên Minh Tông Sư Cửu Thành?”
Tống Nhan ngập ngừng hỏi.
“Đúng vậy, còn nói tối thứ sáu làm lễ cái gì mà nhập môn cho ta.”
Sở Trần tức giận nói, “Liên Minh Tông Sư này, cảm thấy bản thân quá ưu việt đi.”
Tống Nhan suy tư một chút rồi nói, “Liên Minh Tông Sư Cửa Thành, trong toàn tỉnh Quảng Đông, có thể nói là liên minh quyền sư xếp thứ nhất, những người tham gia trong đó đều ờ cấp tông sư. Theo lý thuyết... Hôm nay anh mặc dù liên tục đánh bại hai tông sư, nhưng cũng không đến nỗi, để người của Liên Minh Tông Sư này vội vàng tuyên bố anh là người của Liên Minh Tông Sư như vậy.”
Tống Nhan suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, tìm VVeibo mà Tống Thu nói, “Người đầu tiên đăng thông báo là một tông
sư đến từ Dương Thành tên là Vệ Thu Căn.”
“Người vừa gọi điện hình như cũng là người này.”
Sở Trần nói.
Tống Nhan ngay lập tức tìm kiếm tên của người này.
“Vệ Thu Căn, năm mươi ba tuổi, người sáng lập Uy Dương quyền quán Dương Thành, hiện tại quán chủ của Uy Dương quyền quán là con trai ông ta, Vệ Húc Dục.”