Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy anh có thể đi tìm không?” Ánh mắt Giang Ánh Đào sáng ngời: “Mặc dù những lính đánh thuê này không có trợ giúp gì cho vụ án, nhưng nếu tìm được chứng cứ bọn họ xuất hiện ở bến tàu Thiên Nghiệp, mặc dù không có cách nào chứng minh có liên quan đến Trương Thành, nhưng Trương Thành cũng không có cách nào công khai trốn tránh trách nhiệm, hành động tối nay của tổ đột kích chúng tôi, cũng^



thể trờ nên nổi tiếng.”

Từ phá các vụ buôn lậu đến đối phó với lính đánh thuê nước ngoài.

Hành động đêm nay đã thất bại, Giang Ánh Đào đang tận lực vì cục đặc chiến vãn hồi thể diện.

“Tôi sẽ cố gắng.” Sở Trần đi về một bên.

Trương Thành cùng Dương Khiêm ánh mắt trao đổi một cái, thần sắc hai người đều thản nhiên bình tĩnh.

Bọn họ đều biết thân phận của Sơ Trần.



Con rể ở rể đến từ Tống gia Thiền Thành.

Cũng chính là Sở Trần xuất hiện

trước tiên, làm Vu Thần Môn chủ Ninh Quản Hà bỏ đi ỷ định giết đám người Ninh Từ Mặc trong đầu.

Ninh Quản Hà nghĩ đến chính là một vị thần bí cường giả đã từng xuất hiện ở quán nhỏ Tinh La kia, hắn lo lắng đêm nay cũng sẽ đi theo cùng Sở Trần.

Ninh Quân Hà quyết đoán thay đổi sách lược.

Ưu tiên hàng đằu của đêm nay là một lô hàng ờ bến tàu Thiên Bằng.

Hắn quyết đoán buông tha tiếp tục khống chế Lê Học Dân, lúc tổ đột kích bao vây bến tàu Thiên Nghiệp, hắn đâ sớm lặng lẽ vô tức rời đi.

cấp bậc cường giả như Ninh Quân Hà mà nói, thùng rỗng kêu to.

Trương Thành theo bản năng nhìn thoáng qua thời gian, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Còn nửa giờ nữa, lô hàng kia, sẽ cập bến.

Dương Khiêm cố nén cảm giác đau nhức khi bị thương truyền đến, tất cả lấy đại cục làm trọng.



Sở Trần đi tới trước một chỗ nhà kho, đẩy cửa hàng đi vào.

Nhà kho chứa đầy hàng hóa.

Sở Trần ngầng đầu nhìn lướt qua, xoay người đi ra ngoài.

“Không cần… lục soát một chútz Giang Ánh Đào hỏi. M

“Nếu mà bên trong cỏ trận phảp, tôi đi vào liền cỏ thể cảm giác được.” Sở Trần vừa đi, vừa nói: “Cô Đào, hành động đêm nay, cô thấy thế nào?”

Giang Ánh Đào bất đắc dĩ buông tay.

Ý nghĩa rất rõ ràng.

Còn có thề làm gì?

Tim ra lính đánh thuê Hắc Liêm, tìm lại một chút thề diện cho cục đặc chiến, không đến mức hoàn toàn thắt bại.

“Tôi có dự cảm, đêm nay đối phương nháo ra động tĩnh lớn như vậy, vừa vặn chứng minh, giao dịch của bọn họ, ngay tối nay.” Sở Trần lại đẩy một cửa nhà kho lớn ra, đi vào đì dạo một vòng sau đỏ đi ra.

Giang Ánh Đào ngẩn ra,: “Ý của anh là… hàng thật cùa bọn họ, còn chưa tới?”

“Có lẽ vậy.” Sở Trần lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, sau khi tổ đột kích bắt đầu hành động, tín hiệu bến táu Thiên Nghiệp bị che đậy cũng phá giải, một lần nữa khôi phục tín hiệu.

Sờ Trần còn đang chờ.

Con át chủ bài lớn nhất trong tay anh, là La Vân Đạo Tôn.

“Thế nhưng, vùng biển này bị tồ đột kích phong tòa, tình huống đêm nay, bọn họ cho dù có giao dịch, cũng không có khả nảng to gan như vậy, mạo hiểm cực lớn giao dịch.” Giang Ánh Đào nhíu mày.

“Mấy lảo hồ ly kia quỷ kế đa

đoan, đạn khói lần này tiếp lần khác, nhưng sự thật cuối cùng cũng chỉ có một.” Sở Trần mờ miệng nói.

Giang Ánh Đào nghi hoặc nhìn Sở Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK