‘Trung Quốc thật đáng sợ.” Cuồng sư Châu Phi Serp càng thêm run rẩy.
Không chỉ người dẫn chương trình, khán giả tại trường quay cũng không có ấn tượng gì về con sư tử vàng này.
“Hắn làm sao lân lộn đến bây giờ?”
“Trời ạ, nếu như không phải hắn ra tay, tôi cũng không biết trên lôi đài còn có một con sư tử màu vàng như vậy.”
“Cao thủ quả nhiên khiêm tốn.”
Cung Thường Hồng nhìn thoáng qua người đàn ông nho nhã Sở Khai Bình bên cạnh, khẽ mỉm cười.
Hắn tuy rằng không biết dụng ý sở Khai Bình iàm như vậy, nhưng mà, hắn có thể khẳng định, con sư tử màu vàng này, chính là xuất phát từ tay Sở Khai Bình.
Trên lôi đài, Sở Trần nhìn con sư tử màu vàng này, thần sắc cũng mang theo bất ngờ.
Anh quả thật thật không ngờ, lúc này dĩ nhiên sẽ có người xuất thủ giúp anh.
Không đựi Sở Trần mờ miệng, thanh âm Tiếu Âm Kỳ đã trầm thấp quát lạnh: “Ngươi là ai?”
“Đường đường võ đạo Tông Sư, thế nhưng ở trên lôi đài vạn người chú ý, gắt gao đuổi theo không buông một tiểu bối ngay cả Tiên Thiên cũng chưa tới.” Đầu sư tử của Tư Đồ Nguyên Minh lắc lắc vài cái: “Ta nhìn không được.”
Thần sắc Tiếu Âm Kỳ trầm xuống: “Đó là ân oán cá nhân của ta và hắn.”
Tiếu Âm Kỳ kiềm ép phẫn nộ trong lòng.
Nếu không phải vừa rồi Tư Đồ
Nguyên Minh ra tay làm cho Tiếu Âm Kỳ nhận ra đối phương cũng là võ đạo Tông Sư, hắn mới sê không phí nhiều lời nól như vậy.
Tư Đồ Nguyên Minh trầm ngâm một lát, nói: “Ta mặc kệ.”
Tiếu Âm Kỳ nắm chặt nắm tay, trong lúc bất chợt khởi động, muốn vòng qua Tư Đồ Nguyên Minh, tập kích Sở Trần.
Tư Đồ Nguyên Minh sớm nhìn chảm chú vào hành động cùa Tiếu Âm Kỳ, trực tiếp ra tay ngăn cản.
Chiến đấu giữa võ đạo Tông Sư, trong khoảnh khắc bắt đầu.
Tình thế trên lôi đài đột nhiên biến đổi.
Sỡ Trần rảnh rỗi, anh vòng trên
một cây true, nhìn Tiếu Âm Kỳ cùng Tư Đồ Nguyên Minh chiến đấu.
“Anh rể, anh có biết người kia nọ không?” Tống Thu lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, bước ngoặt bất chợt xảy ra này làm hắn có loại cảm giác giống như nằm mơ.
Sở Trần lắc đầu.
“Hắn thật sự chỉ là nhìn không vừa mắt a?” Tống Thu ngây người, một lúc lâu sau, hưng phấn nở nụ cười: “Quá tốt rồi,
Tiếu lão cẩu báo ứng a.”
Trận truy đuổi trên lôi đài chấm dứt, Tiêu Âm Kỳ bị một con sư tử thần bí vốn bình thường không có gì lạ quấn lấy, một màn này làm cho thần sắc mọi người trong Hoàng gia trở nên đen sạm trầm thấp, nhất là Hoàng Ngọc Hằng,
cáng tức giận đến ngực không ngừng run rẩy, Hoảng Dương một mực nhỉn chằm chằm Hoàng Ngọc Hằng, sợ Hoàng Ngọc Hằng lập tức thở không nổi.
“Đáng chết, là ai đang giúp Sở Trần!” Hoàng Ngọc Hằng nghiến răng nghiến lợi.
Bên kia, Triệu Sơn cũng là thần sắc phẫn nộ, nhìn Sờ Trần trên lôi đài, thần sắc ghen tị không gì sánh được.
Ằm ầm ầm ầm!
Ngay khi Tiếu Âm Kỳ cùng Tư Đồ Nguyên Minh kịch chiến, trên lôi đài chỉ còn lại 8 con sư tử cuối cùng.
Sư Vương Nam Mỹ Triệu Phương chiến đấu với Sư Vương Lĩnh Nam Lâm Viêm.
Nhà vô địch trước đỏ Điền Bạch Quang một mình đối đầu với Đặc Lãng tiên sinh ủc Châu cùng Sư Vương Châu Âu Elro.
Sư tử Hoàng gia đối chiến bình thường không có gì lạ với sư từ vàng bí ần.
Người cuối cùng, chính là Sở Trần đang theo dõi trận đấu.
“Nguyện vọng của Sờ Trần đâ trở thành sự thật.” Tống Nhan đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Anh ấy thật sự đang xem kịch.”
“Các người nói lúc này, nếu như Trần ca xông lên hái thanh…” Hạ Bắc lại có một ý nghĩ to gan.
“Vậy thì hắn sẽ bị giết.” Hạ Ngôn Hoan nói: “Mấy Sư Vương này tuy rằng đang tranh đấu, thế nhưng, tuyệt đối sẽ không trơ
mắt nhln Sử Trần ngư ông đẳc lợi ngồi thu lợi nhuận, nếu như Sỡ Trần đi lên, bọn họ nhất định sẽ tạm dừng tranh đấu, trước tiên đưa Sờ Trần xuống.”