“Điệp Ảnh không nhận, hẳn lả không phải bởi vì Sở Trần, mà là bởi vì, chuyện liên quan đến Nính gia.” Diệp Thiếu Hoàng cau mày.
“Tôi nghe nói có một công ty thám tử, là đối thù không đội trời chung của Điệp Ảnh, Điệp Ảnh không dám nhận đo’n, có lẽ bọn họ sẽ nhặn.” Tiền Bộ Thiệu dột nhiên mở miệng, hơn nửa nhanh chóng đì tới bên cạnh mảy tính: ‘Tôi biết một cái mạng lưới ngầm, có thể tra ỔƯỌ’C một ít tin tức.”
Rất nhanh, Tiền Bộ Thiệu vỗ máy tính một cái: “Chính là Mị Ảnh
này, tôi thử liên Ịạc vởi bọn họ.”
Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông ở một bên nhìn Tiền Bộ Thiệu.
ớ phương diện này, Tiền Bộ Thiệu am hiẻu nhiều hơn bọn họ.
“Một người Điệp Ảnh, một người Mị Ảnh, thật đúng là thú vị.” Vinh Đông không khỏi lẩm bầm một chút.
“Mị Ảnh nhận đon rồi.” Tiền Bộ Thiệu thần sắc vui vè, phấn chấn nói: “Một tràm vạn, chúng ta có thể hoàn thảnh nhiệm vụ của Ninh gia đồng thời, lại cỏ thể đứng ngoài cuộc xem vờ kịch hay náy, một trăm vạn này, đáng giá.”
“Được rồi, chúng ta hây lên kế hoạch một chút, sau đó chuyển hình ảnh và văn bàn cho Mị Ảnh.” Diệp Thiếu Hoàng khét lên.
Ba người liếc nhau một cái, ánh mắt đều tràn ngập tự tin.
“Từ gỉờ trỏ’ đi, chúng ta cũng có Ninh gia ùng hộ, ưu thế Sờ duy nhất của Trần, đã không còn sót lại chút gì.”
“Chờ một cơ hội, liền để cho Sờ Trần muôn đời muôn kiếp không trở lại được.”
Mặt trời mọc tờ mở sáng, báo hiệu một ngày nắng.
Ninh Tử Mặc sớm rời khỏi Tống gia, trực tiếp lái xe đến Bằng Thành, âm thầm điều tra đầu mối của tập đoàn Thiên Nghiệp.
Lúc Sờ Trần rời giường, Tống Nhan đã đi làm, Sở Trần nhìn thoáng qua điện thoại di động, Ninh Tử Mặc, La Vân Đạo Tôn cùng Trương Vận Quốc ba người
đeu tạm thời không có tin tức truyền về, ngược lại Tong Thu gửi cho anh một tin chúc tết sớm.
Sở Trần suy nghĩ một chút, nẻ mặt em vợ không có chặn anh.
Sau khi rửa mặt xuống lầu, Sử Trần nhặn điện thoại của Tống Nhan.
Tiêu Lãng đã đến rồi.
Nhiệm vụ hôm nay của Sở Trần chính lả tiếp đãi Tiêu Lãng.
Lúc Sở Trần đi tới phòng khách biệt thự Tống gia chủ, Tô Nguyệt Nhàn vừa lúc cắt một đĩa trái cây, Dương Tiểu cẳn cùng Tiêu Lãng ngồi ở một bên sô pha. ấ
Tiêu Lãng nhiệt tình nắm tay Dương Tiểu cẩn, ngay từ đầu Dương Tiểu cẳn còn có một chút
câu nệ, dù sao trong trí nhớ của cô đả sớm không còn người tên Tiêu Lãng này, nhưng mà,
Dương Tiểu cẩn nghĩ dến hồi ức mình tự tay viết ra về, nghĩ đến một chùm ánh sáng kia, ánh mắt nhìn Tiêu Lãng có thêm vài phần nhu hòa, sau khi hô lên một tiếng “chị Tiêu Lãng” quan hệ cùa hai cô kịch liệt ấm lên, dù sao vốn cũng chính là bạn tốt.
Sở Trần ngồi đối diện pha trà, trên cơ bản không xen vào.
La Vân Đạo Tôn có tin tức truyền trở về, sau khi Ninh Quân Hà trở lại Ninh gia, lại không có đi ra ngoài nửa bước.
Sở Trần nhẹ nhàng nhíu mày một chút.