Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Sở Trần có chút không yên.

Trong cuộc đối thoại với Giang Ánh Đào, ngữ khí Giang Ánh Đào rất thoải mái, nhưng càng như vậy, Sở Trần càng cảm thấy có chút không thích hợp.

Tình hình rất nghiêm trọng.

Sở Trần cũng nghe ra được, vị trí Giang Ánh Đào vừa mới ờ, gió rất lớn, cô không phải ờ trong phòng.

Đã là lúc này rồi, cô còn ỏ’ bên ngoài chấp hành nhiệm vụ?

Sở Trần báo vị trí cho mẹ mình Bối Uyển Thanh, tại chỗ chờ tài xế đến đón anh… anh cũng không biết nhà mình cụ thể ở vị trí nào.

Trong quá trình chờ tài xế, Sở Trần liên lạc với nhị thúc sỏ’ Khai Bình.

Vừa muốn mờ miệng hỏi thăm chuyện về nhiệm vụ chuyện chim lạ, Sở Khai Bình liền nói cho anh biết, bảo anh về nhà trước rồi nói sau.



Nhị thúc Sở Khai Bình ờ nhà chờ anh.

Sở Trần đang chờ tài xế, một bên khác, khu đỗ xe cách cửa khách sạn Sơ Hối không xa, Văn Phạm Tinh, cũng đang chờ đợi Bạch Tiêu Vân chiến thắng trở về.

Đáng tiếc mình không có cách nào tận mắt chứng kiến cảnh tượng Bạch tiền bối xử lý Sở Trần.

Nhất định rất sảng khoái.

“Tôi nghe nói, Bạch tiền bối tu luyện, cần hao phí lượng lớn dược liệu đến hiệp trợ.” Ván Phạm Tinh trầm giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Bạch tiền bối cần dược liệu gì, cần bao nhiêu dược liệu, Tiên Thảo Đường đều phải thỏa mãn, tuyệt đối không thể chậm trễ, hiểu chưa?”

Bạch Diệu Huy vội vàng gật đầu, thần sắc toát ra một trận mừng rở, đấy chính là tin tức tốt.

Tuy rằng Tiên Thảo Đường là hắn quản lý, nhưng có chút dược liệu trân quý, hắn cũng không thế tùy tiện điều động, có những lời này của nhị thiếu gia, về sau làm việc, liền dễ dàng hơn nhiều.

Văn Phạm Tinh kiềm chế vui mừng trong lòng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra xa, nhưng chờ đợi thật lâu cũng không thấy Bạch Tiêu Vân trở về.

“Sao lâu như vậy.” Lông mày Văn Phạm Tinh dần dần nhíu lại.

Bạch tiền bối không phải nói, đối phó Sở Trần, dễ như trở bàn tay.

Chẳng lẽ Sở Trần sớm nhận thấy nguy hiểm, chạy trốn rồi?



“Tồi liên lạc với Vân bá.” Bạch Diệu Huy nhanh chóng mở điện thoại, gọi điện thoại cho Bạch Tiêu Vân.

Tắt máy rồi.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Lại mười phút qua.

Văn Phạm Tinh rốt cục nhịn không được, mở lại điện thoại của mình.

Không kịp nhìn một đống tin tức oanh tạc trên điện thoại, Ván Phạm Tinh vừa mới bật máy, đã cỏ điện thoại gọi tới.

Ván Phạm Tinh sửng sốt, trong lòng không thể không hoảng hốt.

Điện thoại cùa cha hắn nó.

Điện thoại vừa mới bật máy đã có điện thoại gọi tới, vậy có ý nghĩa gì, cha nhất định là đang nhiều lần gọi điện thoại cho hắn…

Văn Phạm Tinh không dám không nghe máy, thật cẩn thận nhận điện thoại: “Cha…”

“Súc sinh!” Không có gì bất ngờ, thanh âm của Văn Dương cơ hồ là mang theo gào thét, giận dữ mắng Ván Phạm Tinh: “Lập tức về cho ta! Bắt đầu từ hôm nay, nửa năm … không, trong vòng một nám, ngươi dám bước ra khỏi nhà nửa bước, lão tử liền cắt cụt chân ngươi!”

Văn Phạm Tinh cả người không tự chủ được giật mình một cái.

Hắn cảm giác trước mắt một mảnh tối tăm…

Lúc này, Bạch Diệu Huy bên cạnh nhẹ giọng nói: “Tôi vừa mới thấy Vân bá để lại tin nhắn cho tôi, hắn nói, hắn rời khỏi kinh thành rồi.”

Điện thoại của Ván Phạm Tinh rơi xuống đất, trong nháy mắt này, mặt như tro tàn.

Sở thị kinh thành.

Trên thực tế, rất nhiều người cũng không biết tồn tại của sỏ’ thị, giống như Sở Trần lúc trước từng ở trước mặt Tống Nhan nói, anh đến từ Sở thị kinh thành gia tộc đệ nhất, Tống Nhan đối với anh trợn trắng mắt… cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua, trong hào môn kinh thành, có Sở thị.

Nơi cao nhất Sở thị chính là Cục đặc chiến.

Sờ Khai Bình hiện giờ quản bộ phận quan trọng nhất của Cục đặc chiến, Thiên Võng Điện, mà Sở Môn tam kiệt, lại được xưng là sức chiến đấu mạnh nhất Cục đặc chiến, ngoài ra, còn có không ít đệ tử Sở thị, trải rộng khắp kinh thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK