Sở Trần nghi hoặc.
Nhiệm vụ Giang Khúc Phong đến Dương Thành chính là bắt đạo tặc Hỏa Yến, tuy rằng từ đầu đến cuối ngay cả bóng dáng đạo tặc Hỏa Yến cũng không phát hiện ra, nhưng có thể xác định chính là, đạo tặc Hỏa Yến đang ở Dương Thành, nhưng hiện tại, Giang Khúc Phong lại muốn xuất ngoại bắt đạo tặc Hỏa Yến…
“Tiền bối nắm giữ hành tung của đạo tặc Hỏa Yến?” Sở Trần nghĩ đến khả năng này.
“Người của chúng ta thẩm vấn mấy sát thủ của tổ chức H, sau khi biết được bọn họ lấy được tranh Ngũ Dương cùng Thiên Cơ
Huyền Đồ, sẽ bán cho một vị phú thương Sa Quốc, trong tay phú thương này nắm giữ không ít thư họa có liên quan đến Trung Quốc, đều là thông qua các loại đường dây khác nhau lấy được, bao gồm cả triển lãm Ball tháng trước, một bức tranh cổ Trung Quốc bị đánh cắp, chính là bàn tay của tổ chức H, sau khi bọn họ trộm tranh đi, bán cho vị phú thương Sa Quốc kia.”
Sở Trần hiểu được ý tứ của Giang Khúc Phong.
Không đợi Sở Trần trả lời, Giang Khúc Phong đã thêm một câu: “Còn nữa, ta hơn ngươi chỉ có đợt, về sau đừng gọi tiền bối, liền gọi Phong ca đi.”
Chỉ là hai đợt… sở Trần nội tâm chửi bới một chút, lập tức trả lời: “Phong ca hoài nghi
đạo tặc Hỏa Yến xuất hiện ở Dương Thành, cũng không phải vì Thiên Cơ Huyền Đồ hoặc tranh Ngũ Dương, mà là vì tổ chức H, từ trong miệng tổ chức H biết được bức tranh bị đánh cắp kia đi đâu?”
Giang Khúc Phong trả lời một cái biểu tượng cảm xúc ‘Đúng’.
Ba ngày sau xuất phát, thời gian ngược lại cùng Tống Nhan Cao đưa ra thị trường không có xung đột.
Sở Trần không đưa Tống Nhan về cao ốc Bắc Trần, chuyện hôm nay Tống Nhan bị khiếp sợ, trực tiếp trở về biệt thự.
Ngoại trừ Sở Trần và một số vài người khác ra, cũng không ai biết Tống Nhan từng bị người phái Thiên Cơ bắt đi.
Sở Trần bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về sự an toàn của Tống Nhan.
Hôm nay nếu như không phải trùng hợp mình gọi điện thoại cho Tống Nhan, thông qua Trương Vận Quốc theo dõi nắm giữ cục diện, còn có cường giả như Giang Khúc Phong ra tay, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đợi Tống Nhan Cao đưa ra thị trường, sẽ có nhiều ánh mắt hội tụ trên người Tống Nhan.
Tống Thu là một ứng cử viên rất tốt để bảo vệ Tống Nhan, chỉ có điều, Tống Thu đã báo danh nhập ngũ, rất nhanh sẽ dấn thân vào quân doanh.
Hơn nữa, Sở Trần cũng hiểu rõ tính tình Tống Nhan, để cho cô thời thời khắc dẫn theo mấy vệ sĩ đi lại, cô sẽ cả người không được tự nhiên.
“Tạm thời vẫn là do Trương đạo trưởng âm thầm bảo vệ đi.” Sở Trần cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Thực lực bản thân Trương Vận Quốc không kém, ở Thiền Thành còn có hệ thống tình báo do một tay hắn khống chế, còn tinh thông kỳ môn tướng thuật, nếu như hắn bảo vệ Tống Nhan, nếu Tống Nhan có nguy hiểm gì, hắn còn có thể sớm bắt được manh mối
trước.
Chuyện này vẫn là tự mình đi nói với Trương Vận Quốc tương đối thỏa đáng.
Đợi Tống Nhan nghỉ ngơi, Sở Trần đi tới chỗ ở của Trương Vận Quốc… Thanh Phong Quan.
Quan chủ Thanh Phong Quan Thanh Phong đạo trưởng ở Thiền Thành có danh tiếng không nhỏ, đồng thời cũng là một trong số ít đệ tử của Trương Vận Quốc.
Đối với việc Sở Trần đột nhiên đến, Trương Vận Quốc cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Trương Vận Quốc sống trong một sân riêng biệt ở phía sau Thanh Phong Quan.
“Chỗ ở của Trương đạo trưởng không tệ a.” Sở Trần đánh giá xung quanh: “Luận hoàn cảnh tu luyện, so với thành phố lớn bên ngoài tốt hơn nhiều.”
“Thanh Phong Quan đúng là một nơi tu luyện hiếm thấy ở Thiền Thành.” Trương Vận Quốc có chút vui vẻ tự đắc, cái chỗ này lúc trước cũng là hắn tìm ra: “Đương nhiên, so với Cửu Huyền Môn, đó cũng là người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt.” Trương Vận Quốc theo bản năng mở miệng.
Cửu Huyền Môn là giấc mơ xa vời của hắn.
Sở Trần nhìn Trương Vận Quốc, lập tức nói: “Ta đến là muốn cùng đạo trưởng thương lượng một chuyện.”
“Thiếu chủ ngài nói là được.” Trương đạo trưởng lập tức mở miệng.
“Ta hy vọng ngươi có thể tạm thời âm thầm bảo vệ an toàn của Tống Nhan.” sở Trần nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt những người này bên người ta, chỉ có ngươi có năng lực này.”
Trương Vận Quốc gập đầu: “Tôi sẽ dốc hết toàn lực.”
“Nhưng, nếu lại cỏ võ đạo tông sư ra tay, ngươi cũng không có cách nào.” Sở Trần
nói: “Cho nên Trương đạo trưởng phải sớm đột phá cảnh giới của mình.”
Nghe vậy, Trương Vận Quốc cười khổ, hắn ngược lại nghĩ, hắn hao hết tâm tư muốn tiến vào Cửu Huyền Môn, không phải là muốn thăng cấp bản thân sao?
“Ngươi nơi này có vật liệu bố trí trận pháp chứ?” Sở Trần đột nhiên hỏi.
Trương Vận Quốc sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
“Lấy một vài vật liệu qua đây.” sở Trần nói đại khái số lượng vật liệu cần ra.
Thiếu chủ muốn bố trí trận địa trong Thanh Phong Quan?
Tuy rằng không biết thiếu chủ muốn bố trí là trận pháp gì, nhưng lúc này Trương Vận Quốc cũng là tinh thần chấn động, lập tức đi chuẩn bị.
Không đến 10 phút, vật liệu đã chuẩn bị đầy đủ, những thứ này đều là vật liệu cơ bản bố trí trận pháp, những nơi khác nhau của một tòa trận pháp thật, ở chỗ bày binh bố trận.