Con ngươi Giang Ánh Đào sáng ngời, ánh mắt hai người nhìn nhau, nghĩ đến một điều.
Sở Trần đi tới trước khóa cửa, sau khi nhìn thoáng qua, cẩn thận chú ý tình huống xung quanh, rất nhanh, Sở Trần phát hiện dấu vết rắt nhỏ đế lại trên mặt đất.
“Đi.” Sở Trần theo bản năng cầm tay Giang Ánh Đào, tăng nhanh tốc độ, thân ảnh rất nhanh liền biến mất trong rừng rậm.
“Hai vị hai người nói có đúng hay không, còn có thiên lý hay không, đằu nám nay, lại còn có người…” Thanh âm cùa người đàn ông trung niên đột nhiên dừng lại, cho rằng mình hoa mắt, nhìn phía trước, đôi tuấn nam mỹ nữ vừa mới đi ra biến mất không thấy đâu.
“Chồng, ông sao vậy?” Một người phụ nữ trung niên bước ra từ bên trong: “ông đang nói chuyện với ai vậy.”
Người đàn ồng nhân phảng phất nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt mơ hồ có chút trắng bệch, thanh âm run rầy: “Vừa rồi một
đôi nam nữ trẻ tuồi từ trên núi đi xuống, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, sau đó… đột nhiên liền biến mắt.”
Người phụ nữ trung niên khẽ hô một tiếng, trong nháy mắt cảm giác cả người nổi da gà toát ra, da đầu càng thêm tê dại: “Với thời tiết như hôm qua, căn bản không có người qua đêm trên đình núi, giờ này, làm sao có thể có người từ đỉnh núi xuống.”
Ánh mắt hai người nhìn nhau.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên tái nhợt: “ông… không phải là gặp phải sơn yêu trong truyền thuyết chứ.”
Hai người càng đồng thời nhìn thoáng qua khóa cửa bị đập ra.
Đây có phải là việc con người làm? Người đàn ông trung niên nghĩ về những gì mình nói.
Nhất thời giật mình một cái.
Rất nhanh, hai đạo thân ảnh chạy như bay xuống núi.
Sở Trần cũng không biết anh cùng Giang Ánh Đào bị coi là sơn yêu, thừa dịp dấu vết trên mặt đất còn chưa hoàn toàn biến mất, anh dẫn theo Giang Ánh Đào dùng tốc độ nhanh
nhất truy kích, nhưng, trong lúc đó còn có mấy lần suýt nữa đi sai đường, bị Giang Ánh Đào kịp thời đối lại.
“Trạm Mục Tư này còn rất cẩn thận, lại còn ngụy trang một vài dấu vết hoạt động để đánh lừa chúng ta, hắn hẳn là không biết chúng ta đã lên núi tìm hắn rồi.” Sở Trần nói: “Những thử bố trí này, đều là xuất phát từ bản náng mưu sinh.”
Hai người đi tới một mảnh rừng rậm, sâu trong rừng rậm lại một chỗ vách dá cheo leo.
Chỗ dây leo che lấp, có một sơn động tự nhiên hình thành, sơn động cũng không lớn, chỉ có không đến năm mét vuông, nhưng đối với Trạm Mục Tư mà nói, đã là sự ban ơn của ông trời.
Trạm Mục Tư gặm bánh mì, uống một ngụm nước, dựa vào vách đá lạnh lẽo, biến cố đột ngột ba ngày trước, khiến hắn cho đến bây giờ cũng chưa có hồi phục, trải qua kinh hoảng tuyệt vọng cực độ, bản năng mưu sinh của hắn thúc đẩy hắn đi tới nơi này.
Ông trời đối xừ với hắn hung ác, nhưng vận mệnh nữ thần thương hại hắn, đề cho hắn leo lên Bạch Thùy Trại, tìm được một sơn động như vậy.
Hắn quyết định ở chỗ này trốn ít nhất một tháng, để cho tin tức bên ngoài hoàn toàn bình ổn, hắn mới nghĩ cách ra biển.
Bên ngoài có dây leo che khuất, ánh sáng trong sơn động rất tối, Trạm Mục Tư rất nhanh ăn một cái bánh mì, nghĩ đến lúc mình vừa mới từ Chiến Long Đảo hàng hái đi ra, đến giờ phút này gặp nạn tinh thần chán nản, Trạm Mục Tư cảm giác mũi đau xót, lưng dựa vào vách đá gào khóc.
Đây cũng là đế trút bỏ nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong mấy ngày qua.
Sau khi khóc trong vài phút, Trạm Mục Tư từ từ dừng lại, mở một túi bánh mì khác, hắn đói rồi.
Thế nhưng, cái bánh mì này vừa gặm một miếng, cả người Trạm Mục Tư đờ đẫn.
Ánh sáng chỏi mắt.
Dây leo bên ngoài, lại bị người kéo ra.
“Ai!” Trạm Mục Tư sắc bén, thanh âm rõ ràng mang theo run rẳy.
“Trạm Mục Tư, ra đây đi.” Một thanh âm vô cùng quen thuộc với Trạm Mục Ty vang lên: “Tìm ngươi thật không dễ tìm a.”
Sở Trần!
Sao có thể là hắn!
Trạm Mục Tư hoảng hốt đứng lên, ngẳng đầu nhìn xung quanh, đây là hang đá kín, chỉ có một lối ra, càn bàn không còn đường lui.
Huống chi, sỏ’ Trần gần trong gang tấc, hắn làm sao có đường chạy trốn.
Trạm Mục Tư tuyệt vọng ngã ngồi trên mặt đất.