Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu gia nhà Nhà họ Hạ ở trước mặt đơn giản bày ra vẻ mặt không muốn hợp tác, điều này khiến cho trong lòng Tống Thiên Dương có đầy đủ kế hoạch ứng phó cũng dùng không được.

“Thị trường ở Thiền Thành thực sự không nhỏ.”

Tống Thiên Dương nói: “Chỉ là ngành dược phẩm ở Thiền Thành bị đám gia tộc đó khống chế phần lớn tài nguyên. Nếu như Nhà họ Hạ muốn đóng quân ở Thiền Thành thì nhất định phải có bước đột phá. Tôi tin rằng Nhà họ Tống có thể làm được điều này.”

Hạ Bắc ngẩng đầu, nhìn Tống Thiên Dương một lúc, khẽ thở dài: “Tống tiên sinh, tôi luôn cảm thấy chênh lệch tuổi tác giữa tôi và ngài quá lớn. Khi chúng ta nói chuyện thì có một khoảng cách thế hệ trong đó. Tôi đã thấy con rể của ngài, tại sao không để con rể của ngài đến và nói chuyện với tôi.”

Lời vừa dứt, con ngươi của Tống Thiên Dương không khỏi trợn to lên, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Đây là điều kiện đầu tiên mà Hạ thiếu gia đưa ra trong đêm nay.

Không sợ đối phương đưa ra điều kiện, chỉ sợ đối phương đến điều kiện cũng không để ý.

“Được, con rể của tôi tình cờ cũng làm trong ngành dược. Hạ thiếu gia chờ một chút, tôi sẽ gọi ngay cho cậu ấy.”

Tống Thiên Dương quay người bước ra ngoài.

Mặc khác, một gian phòng hội nghị.

“Mười phút sau.”

Lâm Tín Bình nhìn Sở Trần thở dài, đồng thời trong tiềm thức liếc nhìn Tống Nhan, tam tiểu thư Nhà họ Tống, thiên hạ tuyệt sắc, xinh đẹp hơn nhiều so với hai cô chị gái, đáng tiếc tên ngốc này không có phúc khí hưởng thụ.

Ba! Đột nhiên, cây bút mà Tống Nhan đang giữ chặt bị gãy.



Sở Trần nhìn lướt qua, tim không khỏi khẽ động.

Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.

Tống Thiên Dương bước vào, vui mừng nhìn Lâm Tín Bình, “Tín Bình, Hạ thiếu gianói muốn gặp con, con đi cùng ta.”

“Cái gì?”

Lâm Tín Bình đột ngột đứng lên, vẻ mặt hưng phấn, như không thể tin vào tai mình.

“Tín Bình, còn không mau đi thôi.”

Tống đại tiểu thư cũng nhảy cẫng lên vì phấn khích, cảm giác như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Lâm Tín Bình vội vàng đi theo Tống Thiên Dương ra ngoài.

“Chị giấu thật sâu, thật sự còn quen biết Hạ thiếu gia.”

Tống nhị tiểu thư ghen tị nói.

“Liền ngay cả em cũng không biết đây này.”

Tống đại tiểu thư cười lớn: “Có thể là thành tích của Tín Bình trong hai năm qua khá tốt, chắc hẳn anh ấy cũng được chú ý một chút.”

“Xem ra lần này có Tín Bình ở đây, đối với Nhà họ Hạ này cũng có hy vọng.”

Vẻ mặt của Tô Nguyệt cũng thể hiện sự mong đợi.

Cửa phòng họp bên cạnh mở ra, Tống Thiên Dương và Lâm Tín Bình cùng bước vào: “Hạ thiếu gia, Tín Bình đã đến rồi.”

Hạ Bắc nhìn lên.

Lâm Tín Bình vẻ mặt hưng phấn, bước nhanh lên trước, cúi đầu chào: “Hạ thiếu.”

Hạ Bắc sững sờ, sau đó nhìn Tống Thiên Dương, cau mày nói: “Người tôi nói không phải hắn.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Lâm Tín Bình và Tống Thiên Dương đồng thời cứng lại, hóa ra là họ tự làm nháo sự tình.

“Tống tiên sinh, ngài chỉ có người con rể này sao?”



Hạ Bắc hỏi.

“Không, ta còn một người nữa.”

Tống Thiên Dương hoàn hồn, vỗ vỗ vai Lâm Tín Bình, hai người lại đi trở về.

“Tại sao nhanh quá vậy?”

Tổng đại tiểu thư còn chưa ngồi xuống.

Lâm Tín Bình nhìn một cái, “Chu Kiếm, không ngờ cậu thế mà ẩn giấu một tay. Người mà Hạ thiếu gia muốn gặp chính là cậu.”

Giọng của Lâm Tín Bình có chút chua xót.

Mọi người đều nhìn chồng của Tống nhị tiểu thư, Chu Kiếm với ánh mắt khó tin.

Chu Kiếm sửng sốt: “Muốn gặp em?”

Tống nhị tiểu thư vội vàng đẩy Chu Kiếm: “Hạ thiếu gia muốn gặp anh, vậy anh mau chóng đi nhanh thôi. Có thể đây chính là phút cuối cùng phần may mắn mà em rể mang lại cho chúng ta.”

Chu Kiếm vội vàng đi theo Tống Thiên Dương ra ngoài.

Lâm Tín Bình hơi bơ phờ ngồi xuống, hạnh phúc đến quá đột ngột và biến mất quá nhanh.

“Không ngờ Chu Kiếm lại quen biết Hạ thiếu gia, tên nhóc đó ngay cả anh cũng giấu giếm.”

Tống nhị tiểu thư mừng như nở hoa.

Cánh cửa phòng họp bên cạnh lại lần nữa bị đẩy ra.

Hạ Bắc liếc mắt, nhẹ lắc đầu: “Cũng không phải anh ta.”

Tống Thiên Dương sững sờ.

Con rể Nhà họ Tống, ngoại trừ Lâm Tín Bình, không phải làChu Kiếm thì còn ai.

Chẳng lẽ Hạ Bắc nhận nhầm người?

Tống Thiên Dương tim đập loạn, nếu thật như vậy, thông tuyến lần này với Hạ Bắc là vô dụng rồi.

Hạ Bắc lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.

Tống Thiên Dương và Chu Kiếm bước ra ngoài sau đó.

Hạ Bắc tiến lên hai bước, nhìn về phía phòng họp có cánh cửa mở ra bên cạnh.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Hạ Bắc bước vào.

Mọi người lần lượt nhìn lên, trong tiềm thức đứng lên.

“Đây là tam thiếu gia Nhà họ Hạ.”

Tống Thiên Dương bước vào.

Sở Trần nhìn lại.

Hạ Bắc cười với anh ta rồi đưa tay về phía Sở Trần, “Chúng ta lại gặp mặt nhau nhỉ? Tên tôi là Hạ Bắc.”

Cả phòng họp đồng loạt im lặng.

Mọi người đều đờ đẫn.

Có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sở Trần đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn duỗi tay một nắm: “Sở Trần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK