Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi dứt lời, vẻ mặt của Tống

Nhanbiết sắc nhanh chóng.

Thể diện nhà họ Hoànglở Thiền Thành này, ai mà không dám cho?

Lời của Giám đốc Hoàng trọng lượng không hề nhỏ.

Giám đốc Hoàng đỡ Tiền Bộ Thiệu dậy, “Tiền thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Tiền Bộ Thiệu kìm nén đau đớn, trong mắt tràn đầy sự tức giận nhìn Sở Trần chằm chằm, “Chỉ là một tên con rể ngu ngốc ở nhà họ Tống mà dám động thủ với

tao. Giám đốc Hoàng, ngày hôm nay anh không sẽ xử lý chuyện này, thì đích thân tôi sẽ tự giải quyết.”

” Chuyện xảy ra ở tòa nhà Kim Than Thành đương nhiên là việc của nhà họ Hoàng.”

Sở Trần nói: “Anh định giải quyết chuyện này như thế nào?”

Ngay lập tức, Giám đốc Hoàng lấy máy bộ đàm ra, nói vài câu rồi thông báo cho bảo vệ của tòa nhà Kim Than Thành đến.

Tống Nhan vừa định nói thìSỜ

Trần đã trực tiếp nắm lấy tay cô, “Bà xã, đừng căng thẳng, chuyện này chúng ta không phải người sai.



Tống Nhan muốn khóc không ra nước mắt.

Đây là vấn đề đúng sai sao?

Đương nhiên, cô tự nhiên có thể nhận ra rằng Tiền Bộ Thiệu đang cố tình khiêu khích Sở Trần.

Ngay từ đầu, giọng của Giám đốc Hoàng đã tỏ ra giễu cợt và mỉa mai.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay rất có thể là bọn họ đã cùng nhau đạo diễn một vở kịch hay. Để Sở Trầnđắc tội vớinhà họ Hoàng.

Sờ Trần nhìn Giám đốc Hoàng, “Anh có biết tôi là ai không?”

Giám đốc Hoàng sửng sốt, sau đỏ chế nhạo, “Anh rất là nổi tiếng, tôi nghĩ tôi biết.”

“Biết thi tốt.”

Sở Trần cười, “Nếu là vợ anh bị lời nói làm nhục, anh có thể chịu được không?”

Giám đốc Hoàng cau mày, lập tức lạnh lùng nói: “Tiền thiếu giakhông oán không thù với anh, cậu ấy có thể nói chuyện sỉ nhục gì? Sở Trần, để tôi nói cho anh biết, chưa từng có ai dám khiêu chiến trong tòa nhà Kim Than Thành này, anh có biết không? ”

“Tôi rất vinh dự là người đầu tiên ở tòa nhà Kim Than Thành làm điều này.”SỞ Trần nói.

Vẻ mặt của Giám đốc Hoàng chìm xuống.

Dường như sỏ’ Trần không có ý định tự mình đưa ra lời giải thích.

Tiền Bộ Thiệu ánh mắt càng lúc càng lạnh, bị Sở Trần đá một cước, vẫn còn hơi đau nhức, “Nếu như vậy, Giám đốc Hoàng, nơi này là tòa nhà Kim Than Thành,tôi cũng không tiện ra tay, hãy ném hắn ra khỏi tòa nhà Kim Than Thành, chuyện này cũng kết thúc.”

Một câu nói hời hợt.

Tống Nhan cau mày, trong tiềm thức tiến lên, che chở cho Sở Trần.

Công ty dược phẩmBắc Trần chuẩn bị khởi nghiệp tại tòa nhà Kim Than Thành, lúc nàySỜ Trầncó khả năng sẽ bị bảo vệ của tòa nhàKim Than Thành đánh một trận và ném ra khỏi tòa nhà Kim Than Thành, từ nay về sau, liệu anh ta còn mặt mũi nào mà đặt chân đến nơi này?

“Sớm biết sẽ thế này, tôi liền đem tiểu Thu đi cho rồi.” Tống Nhan



thì thào nói.

Sở Trần mỉm cười và bình tĩnh nói: “Bà xã, anh có khả năng chiến đấu rất tốt đó.”

Tống Nhan, “…”

Cô ấy đã thấy Sờ Trần tấn công Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông bằng một cái thùng rác, nhưng nhiều nhất chỉ là một thân cậy sức khỏe.

Còn các nhân viên bảo vệ của Toàn nhà Kim Than Thành, không cần phải suy nghĩ họ đều là những người giỏi nhất trong số

những tay đấm đá cự phách.

Tống Nhan lấy điện thoại di động ra, cô muốn gọi cảnh sát.

Đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để cửu Sở Trần.

Sờ Trần đưa tay ra ngàn cản cô, “Đểanh gọi điện choBắc Ca.”

Tống Nhan gật đầu.

Sở Trần không có trốn, trực tiếp dùng điện thoại gọi điện cho Hạ Bắc.

“Gọi điện thoại câu cửu sao?”

Tiền Bộ Thiệu cười đùa, dường như quên đi đau đớn trên người, đã phạm sai lầm trong tòa nhà Kim Than Thành thì giờ có gọi ai cũng vô ích.

Không ai dám quản chuyện của nhà họ Hoàng, có muốn quản cũng không được.

“Tôi có nghe nói là con rể nhà họ Tống, thế nhưng anh ta bị thiếu gia nhà họ Hạ ở Dương Thành nhìn trúng a.”

Một giọng nói đột nhiên truyền đến, Vinh Đông bước tới mang theo vẻ mặt giễu cợt và đấy trêu

tức, “Sở Tiểu Mật, mày còn có điều không biết, nhà họ Hạ không thể quảnđược chuyện của nhà họ Hoàng. Mày đánh nhau ở tòa nhà Kim Than Thành, tức là đã tát thẳng vào mặt nhà họ Hoàng.”

Sở Trần nhìn qua mỉm cười,” Đông Vinh thiếu gia. Quả nhiên ờ đây nha!”

Khuôn mặt của Vinh Đông tối sầm lại,“Bổn thiếu là họ Vinh tên Đông.”

“Nếu như tôi nhớ không lầm, tại Khách sạn Hoàng Đình, Thiếu gia Đông Vinh đã đích thân nói rằng,

nếu tôi bước ra được khỏi Khách sạn Hoàng Đình một cách bình an vô sự, thì sẽ viết ngược tên của anh.”

Sờ Trần nói, “Hôm nay anh có muốn hay không đánh cuộc một lần nữa để xem tôi có thể ra khỏi tòa nhà Kim Than Thành một cách an toàn hay không?”

Một tia sáng dữ dội xẹt qua mắt Vinh Đông.

Hắn sẽ không bao giờ quên được nỗi nhục nhã mà hắn phải chịu tạiKhách sạn Hoàng Đình.

“Mày cũng biết đây là tòa nhà Kim Than Thành.”

Vinh Đông nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Trần, “Bảo an tòa nhà sẽ sớm tới đây, tao hy vọng đến lúc đómiệng lưỡi mày vẫn còn cứng rắn được như bây giờ.”

Cuộc điện thoại của Sở Trần đã được kết nối.

Cửa thang máy lúc này cũng được mở ra, vài nhân viên bảo vệ bước nhanh vào trong.

Đôi mắt của Vinh Đông và Tiền Bộ Thiệu đều lộ ra vẻ chế giễu

vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK