Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Trong tay chủng ta còn có một con át chủ bài lớn nhất, chính là thân phận cùã Sở Trần.” Ánh mẳt Diệp Thiếu Hoàng cũng một lần nữa lóe lên hào quang: “Chứng minh thư của hắn là giả, cũng chứng minh, Sở Trần căn bản không tồn tại! Nói không chừng… Hắn là tội phạm bị truy nã không thấy được ánh sáng, cũng không có kỳ quái.”

Nghe vậy, ánh mắt Vinh Đông sáng lên: “Không sai, thân phận thật sự của tên nảy, chúng ta phải điều tra thật kỹ, đến lúc đó, còn có thể cho cả thành một kinh hi lớn'”

Sau khi ba người thương nghị một hồi, lại một lần nữa khôi phục lòng tin.

Trận chiến này, tất thắng!

Giữa trưa, Dược Phẩm Bắc Trần bày tiệc tại một khách sạn năm sao bên cạnh tòa nhà Kim Bãi, trong giới thương mại Thiền Thành có không ít đại nhân vật có đầu có mặt, thậm chi không ít đại lão thương nghiệp quan trọng ở Dương Thành cũng tới, Sờ Trần rõ ràng, đó là bởi vỉ đám người đại thiếu gia Ninh gia hiện thân trong nghi thức treo biển của Dược phẩm Bắc Trần gây ra chấn động.

Rất nhiều người chú ý đều tập trung vào đại thiếu gia Ninh gia.



“Mấy ngày trước nghe nói có người ờ Vĩnh Dạ nhìn thay đại thiếu gia Ninh gia, tôi còn không tin, hiẹn tại xem ra, tựa hồ… vẫn là thật?”

“Lời đồn đại thiếu gia Ninh gia ra nước ngoài vài nãm học thêm năm đó chính lả thời điem đại thiếu gia Ninh gia nồi tiếng.”

“Mặc kệ như thế nào, hiện tại, đại thiếu gia Ninh gia quay về rồi.”

Nhưng mà, người bàn tán sôi nồi mặc dù nhiều, không ai nhìn thấy đại thiếu gia Ninh gia nữa, Ninh Tử Mặc đã sớm dẵn theo Dương Tiểu Cẩn rời đi.

Tiệc rượu xong, Sở Trần cùng Tổng Nhan trở về Tống gia trước.

Vừa mới vào đại sảnh đã nhìn thấy La Vản Đạo Tôn đang vẽ tranh, Ninh Tử Mặc cùng Dương Tiểu Cẩn ờ một bên chờ.

“Sở thúc.” Ninh Tử Mặc nghe thay bước chân ngẩng đầu: “Hai người trở về rồi.”

“Thất sư đệ đang vẽ cái gỊ?” Sở Tran đi tởi hỏi.

“La Vân Đạo Tôn đêm qua theo dõi đeo người mặt nạ Thanh Lang, đối phương thiếu kiên nhẫn, đi gặp một người.” Ninh Tử Mặc nhìn La Vân Đạo Tôn nói:

“La Vân Đạo Tôn nói muốn vẽ chân dung hai người kia.”



Sở Trần gật gật đầu, nhìn qua, hình dáng khuôn mặt đã sắp thành hình: “Chúng ta vừa uống trả vừa chờ đi.”

“Cũng chỉ có La Vân Đạo Tôn có bản lĩnh này.” Tống Nhan nhịn không được cảm thán, liếc mểt một cái liền có thể vẽ ra chân dung, bản lĩnh này quả thật xuất sắc.

“Nếu là người khác, đã sớm dùng điện thoại di động chụp lại.” Sở

Trần cũng càm thán. Mọi người:

Thời gian mẩy chén trà, La Vân Đạo Tôn đả vẽ xong mọt bức tranh đó.

Ninh Tủ’ Mặc trước tiên đi lên chuyện năm đó có liên quan đến Ninh gia, trực giác nói cho hắn biết, bộ mặt nạ thật của người đeo mặt nạ Thanh Lang, cũng có liên quan đến Ninh gia.

“Đây là người đeo mặt nạ Thanh Lang.” La Vân Đạo Tôn đưa bức họa: “Quá lâu không có vẽ tranh, có chút xa lạ, nhưng, cũng có bảy thành giống, nếu như ậu gặp qua người này, nhất định có thể nhận ra hắn.”

Ninh Tử Mặc nhận lấy, ánh mắt nhìn lại, đồng tử trong nháy mắt kịch liệt chấn động, thốt ra: “Làm sao có thể?”

“Có vẻ như đây thực sự là người

cũ của cậu.” La Vân Đạo Tôn cung không có cảm thấy ngoài ý muốn, cặm lấy bút tiếp tục vẽ.

“Không cần đằu.” Ninh Tử Mặc lấy điện thoại di động ra, lật một hồi, tìm được một tầm ảnh: “Có phải là ngươi này hay không.”

La Vân Đạo Tôn nhìn thoáng qua, gật gật đầu: “Không sai, chính là hắn.”

“Đều là người Ninh gia?” Sờ Trần đi tới, hỏi một tiếng.

Một lát sau, Ninh Tử Mặc chậm rãi mở miệng: Một người tên là Ninh Quân Hà, một người tên là Ninh Quân Tiếu.”

“Bọn họ có quan hệ gi với anh?” Dương Tiểu Can nhịn khong được hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK