Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đáng tiếc buổi lễ trao huy hiệu sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc tối hôm đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Hoàng Phủ Nguyên cảnh cảm thán: “Nếu không, lấy thân phận sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc sửa Thiên Cơ Huyền Đồ, thậm chí có thể để cho truyền thông chính thức đều thay cậu tuyên truyền.”

Sở Trần cười cười, anh cũng không cần danh tiếng gì.

“Lão gia tử, tôi còn chưa nói xong.” Sở Trần nói: “Nhiệm vụ tôi nhận, thế nhưng, mọi người cũng biết, bởi vì Thiên Cơ Huyền Đồ gây ra phong ba không nhỏ, tôi còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, cho nên, nhiệm vụ một mình tôi là không hoàn thành được, công tác chuẩn bị giai đoạn trước, vẫn cần mọi người hoàn thành.”

Mấy người liếc nhau một cái.

Lời nói của sở Trần uyển chuyển, nhưng bọn họ dù sao cũng là người từng trải, đều nghe hiểu ý tử trong lời nói của Sở Trần.

Nếu như nói muốn để lại một cái tên cho công tác sửa Thiên Cơ Huyền Đồ mà nói, Sở Trần có thể một mình hoàn thành, chỉ để lại một cái tên.

Nhưng sở Trần để cho ba người còn lại phụ trách công tác chuẩn bị, chính là thời điểm dự định danh chính ngôn thuận để lại tên, cộng thêm tên của ba người bọn họ.

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cười ha ha: “Sở Trần, cậu còn rất chiếu cố lão nhân gia chúng ta a.”

Chuyện có thể để lại tiếng thơm, không ai lựa chọn cự tuyệt.

Sở Trần quả thật cũng không chuẩn bị mình chiếm phần công lao này.



Mặc dù Thiên Cơ Huyền Đồ là một mình anh sửa, nhưng mấy ngày nay ba vị đại sư cũng tốn không ít công sức.

“Thời gian… trưa mai đi.” Cung Trường An suy nghĩ một chút, nhìn sở Trần.

Sở Trần gật đầu: “Không có vấn đề gì.”

Trộm được nửa ngày nhàn rỗi.

Sở Trần đang định cùng ba vị đại sư chậm rãi thưởng trà thoải mái tán gẫu nhân sinh, chuông điện thoại vang lên.

Giang Khúc Phong gọi điện thoại.

Sở Trần giật mình, nhận điện thoại: “Giang tiền bối.”

“Đọc.” Đầu dây bên kia, sau một chữ lãnh khốc, liền cúp điện thoại.

Sở Trần mở tin nhắn điện thoại di động ra, tin nhắn đầu tiên Giang Khúc Phong gửi cho anh bị anh bỏ qua, lại liên tiếp gửi cho anh vài tin nhắn.

“Người của chúng ta thẩm vấn ba người bị bắt giữ trong tổ chức H suốt đêm, tất cả đều nói rằng ngay cả bộ dạng của kẻ thù cũng không nhìn thấy rõ ràng, đã bị đánh ngất xỉu.”

“Mục tiêu tổ chức H đi tới Dương Thành là Thiên Cơ Huyền Đồ cùng với tranh Ngũ Dương, một người mua đến từ Sa Quốc đưa ra cao ngất.”

“Có một điểm còn phải chú ý, Thiên Tử phái số 4 lẻn vào phòng ngươi, bởi vì Thiên tử nhìn trúng tiềm lực của loại thuốc mới sắp ra mắt của Dược phẩm Bắc Trần, hắn muốn trộm phương thuốc. Mặc dù họ nói rang tổ chức H đã không còn ai khác lẻn vào Dương Thành, nhưng vẫn phải cẩn thận.”

Lúc nhìn thấy tin tức này, đồng tử Sở Trần

không khỏi chấn động.

Tống Nhan Cao lại bị tổ chức H nhìn chằm chằm?



Đây là một thông tin nguy hiểm.

Tổ chức H là một tổ chức tội phạm quốc tế có thế lực cực kỳ khổng lồ, loại tổ chức này, so với lính đánh thuê giết giết người bằng dao bằng súng đáng sợ hơn nhiều.

Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.

Sở Trần lập tức gọi điện thoại cho Tống Nhan.

Điện thoại vang lên gần mười giây mới kết nối.

“ông xã.” Thanh âm Tống Nhan ngọt ngào, một tiếng ông xã này khiến trái tim Sở Trần đều mềm nhũn.

“Hắc, bà xã, đang làm gì vậy?” Khuôn mặt Sở Trần lộ ra ý cười, không chút để ý bên cạnh còn có ba vị lão gia, lập tức phát cơm chó.

“Công ty rất bận rộn, em lười biếng trở lại phòng làm việc ngồi, thưởng thức những bông hoa anh cho em sáng nay.” Tống Nhan

trả lời.

“Vậy thì tốt rồi.” sở Trần cười đáp lại, hào quang trong mắt cũng dần dần lạnh lên.

Đầu dây bên kia, Tống Nhan đã tiếp tục mở miệng: “Bên em rất bận rộn, không nói nhiều với em nữa, cúp máy đây.”

Điện thoại cúp máy.

Sở Trần đứng lên.

Tống Nhan xảy ra chuyện.

Tiếng ‘ông xã’ đầu tiên, sở Trần liền cảm thấy có chút không thích hợp, dưới tình huống bình thường, Tống Nhan rất ít khi trực tiếp gọi anh như vậy.

về phần ngắm hoa…

Đóa hoa dại hôm nay anh hái, Tống Nhan căn bản cũng không có nhận.

Sở Trần thần sắc ngưng trọng hẳn lên: “Tôi có việc gấp.” Nói xong, sở Trần sải bước đi ra ngoài.

Cửa chính biệt thự, Tiếu Phong cũng vừa vặn đi về phía này.

“Tiếu ca, lái xe đi.” Sở Trần không có dừng bước.

Tiếu Phong ngẩn ra, vội vàng đi về phía gara, sau khi lái xe ra, Sở Trần lên xe: “Công ty Dược phẩm Bắc Trần Thiền Thành.”

Sở Trần mạnh mẽ kìm chế lo lắng của mình

xuống.

Tiếu Phong không hỏi nhiều, đạp mạnh chân ga, xe ầm ầm lao ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK