Nhưng từ những lời trong miệng Triệu Sơn nói ra, trong lòngTống Thiên Dương không khỏi chấn động lên.
Đối mặt với sóng gió dữ dội từ phía Hoàng Gia, ờ Thiền Thành, kẻ duy nhất có thể cứu Tống Giachỉ có thể làTriệu Gia.
Ánh mắt mấy người rơi vào Sở Trần.
Sở Trần vẻ mặt không chút thay đổi vì mấy lời nói của Triệu Sơn.
“Ý tốt của Triệu Gia,ta xin nhận.”
Sở Trần đáp.
Triệu Sơn nhướng màỵ, “Ý của ngươi là, cho dù toàn bộ Tống Gia biến mất trước mặt ngươi, ngươi cũng không quan tâm?”
Triệu Sơn dừng lại, sau đó cười lớn, “Quả nhiênlà tên ở rể, cuối cùng lại nuôi phải Bạch Nhãn Lang.”
Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Tống Nhan mặt lạnh như băng,
“Tiểu Thu, tiễn khách.”
Tống Thu cũng không chút khách khí, “Mấy vị, đi thôi.”
Trong suy nghĩ của Tống Thu, Sở Trần không chỉ là anh rể của mình, mà còn tĩn ngưỡng tinh thần của mình,không ai được phép vấy bẩn.
Triệu Tín Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu nhìn Tống Trường Thanh, “Tống lão gia, không còn anh dũng như xưa nha.”
Triệu Tín Nhiên đứng lên, “Ta nghĩ Tống Gia không còn nhiều
thời gian để suy xét nữa. Dù sao chọc thủng trời, lúc nào cũng có thể đổ xuống.”
Lúc này, di động đặt trên bàn của Sở Trần rung lên liên tục.
Sở Trần liếc mắt nhìn qua.
Tống Nhan ngồi bên cạnh Sở Trần, cũng vô ý thức nhìn.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện một thông báo.
Chỉ có ba chữ … Đã hoàn thành.
Sở Trần cất điện thoại,mỉm cười,
“Được rồi, đồng minh của chúng ta đã đưa ra câu trả lời rồi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình.
Đồng minh?
Ngay từ khi Tống Gia tuyên chiến với Hoàng Gia, Tống Giaở đâu lại có đồng minh xuất hiện, các đối tác trước đó đều tránh còn không kịp, bọn họ còn nhanh chóng mong muốn cắt đứt mọi liên lạc với Tống Gia.
“Ha ha.”
Triệu Sơn cười, “E rằng ngươi vẫn còn đang sống trong mộng.”
Triệu Tín Nhiên cũnglắc đầu cười.
Lúc này, ai còn dám ra tay giúp đỡ Tống Gia?
Bỗng di động của Tống Thiên Dương vang lên.