Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đó là đương nhiên rồi.” Sở Trần vỗ vai Sở Tiểu Ngư: “Anh Trần ở đây, Diêm La Vương cũng không muốn được mạng của ngươi… Tiểu tử ngươi giác ngộ rất cao a, vì cứu vớt an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân, không tiếc mạo hiềm, suýt nữa thật đúng là liên lụy mạng sống của mình.”

Sở Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng: “Em lúc ấy sơ suất.”

“Cũng không biết là sơ suất, hay là sắc đẹp trước mắt, có chút nhiệt huyết sôi trào, liều lĩnh.” Sở Trần không quên trêu chọc Sỏ’ Tiểu Ngư anh hùng cứu mỹ nhân.

Nói đến chuyện này, Sở Tiếu Ngư lập tức lấy lại tinh thần: “Anh Trần, cô gái người Miêu đêm qua em cứu, còn thật sự là một mỹ nhân, qua vài nám nữa, tuyệt đối là bông hóa của mười vạn đại sơn. ”

Ánh mắt mấy người trong phòng mang theo vài phần quái dị nhìn Sở Tiểu Ngư.

Mặt Miêu Y Y đỏ lên, đêm qua thiếu niên anh hùng liều lĩnh xông lên cứu cô…sao lại ba hoa như vậy.



Điều này sẽ làm đảo lộn hình ảnh anh hùng trong lòng cô.

Có điều, cũng rất đáng yêu a.

“Buổi tối tia sáng trên núi tối như vậy, ngươi xác định nhìn rõ sao?” Sở Trần quyết định để cho Sở Tiếu Ngư chết đến cùng.

“Hắc, anh Trần, em ờ kinh thành được xưng là Tiểu Bạch Long trong quán đêm, có tối đến đâu đều có thể liếc mắt một cái nhận ra chất lượng mỹ nữ, hơn nữa, thôn Hồng Miếu lớn như vậy, hơn nữa còn rút đi không ít người, trong số những người ở lại, cô gái tên là Miêu Y Y kia…” Nói xong, Sở Tiểu Ngư nhận thấy có gì đó không thích hợp, đột nhiên nghiêng mặt nhìn qua, Miêu Y Y một thân trang sức độc đáo cùa người Miêu, sắc mặt đỏ bừng, hận không thể chui vào khe hở.

Anh hùng, khiêm tốn một chút.

Sở Tiểu Ngư ngơ ngác, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Sở Tiểu Ngư quay đầu, nhìn Vương Tái Tiên: “Đêm qua, có mang theo kiến độc biến dị trở về không?”

Vương Tái Tiên gật đầu: “Đã đưa đến phòng thí nghiệm tạm thời nghiên cứu.”

“Đưa nó cho tôi, lại cắn tôi thêm vài cái nữa.” Sở Tiều Ngư nằm xuống, dùng chán che đầu, có loại cảm giác không thể



yêu.

Anh Trần quá đáng ghét!

Hình tượng anh hùng cao lớn uy mãnh của hắn, khẳng định ở trước mặt Miêu Y Y hoàn toàn sụp đổ.

Loại cảm giác sắp chết này khiến Sở Tiểu Ngư cảm thấy mệt mỏi…

Sở Trần cười ha ha, dặn dò Tiểu Ngư Nhi nghỉ ngơi thật tốt, sau đó cùng Tống Nhan tay trong tay đi ra khỏi phòng.

Kiều Thương Sinh hiểu ngay, cũng nhanh chóng đi theo.

Vương Tái Tiên sửng sốt một chút, rất nhanh cũng phản ứng lại: “Lôi đội, tôi cỏ việc thương lượng với anh, đi ra ngoài nói đi. ”

Chẳng bao lâu, cân phòng yên tĩnh.

Sở Tiều Ngư muốn im lặng.

Thế nhưng, hắn cảm giác được, có bước chân tựa hồ đang tới gần hắn, quần áo có tiếng chuông, thanh thúy dễ nghe.

Chản che đầu bị lấy ra.

Sở Tiểu Ngư nhìn thấy một gương mặt non nớt xinh đẹp.

Miêu Y Y lấy hết dũng khí: “Anh hùng Tiểu Ngư, cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng.”

Nội tâm Sở Tiểu Ngư có chút chột dạ, vội vàng trả lời: “Không… không có gì, đó là bổn phận của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK