Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Khánh Bằng muốn cho mình một cái tát.

Vì mười phút, chôn vùi cả đời.

Quá uổng phí rồi.

Xe dừng lại trước cửa làng trong thành, Tống Khánh Bằng sau khi trả tiền, vội vàng xuống xe.

“Hắn trở lại rồi.’’Trong bóng tối, Ninh Tử Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Khánh Bằng, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Tiêu Lãng chú ý tới, xa xa có đèn xe bật sáng, xe Tống Thu cũng tới gần, nhưng, còn ở xa xa liền dừng lại, Sở Trần đẩy cửa xuống xe.

Tống Khánh Bằng cũng không biết những thứ này, hắn chỉ muốn trở về chịu tội.



Một đường cơ hồ là chạy bộ đi về phía tòa nhà dân cư 5 tầng kia, đến tằng một, mới dừng lại thở hồng hộc, phát hiện cửa khóa trái, Tống Khánh Bằng suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

“Tiểu tử ngươi nừa đêm không

ngủ, gọi điện thoại cho ta làm gì?” Trương sư huynh trong lòng đối với Tống Khánh Bằng vẫn có chút oán niệm, dựa vào cái gì hắn có thể đi ra ngoài chơi đùa, mỹ nữ trong lòng, Vu Tân trưởng lão còn không trách tội, sớm biết mình nên cùng Tống Khánh Bằng đi ra ngoài.

Nghe thấy giọng điệu không tốt của Trương sư huynh, Tống Khánh Bằng càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cơ hồ là vẻ mặt buồn bã mở miệng: “Trương sư huynh, tôi biết sai rồi, tôi không nên ham hường thụ nhất thời, lỡ đại sự, tôi trờ về rồi.”

“Cái gì!” Thanh âm Trương sư huynh đột nhiên lớn lên.

Ùm ùm!

Tống Khánh Bằng trực tiếp quỳ ờ

cửa, “Trương sư huynh, tôi quỳ, tôi quỳ ở cửa nhận sai, xin Trương sư huynh tha thứ.”

Trương sư huynh đột nhiên nhảy dựng lên trên giường, hổn hển nói: “Ngươi, ngươi, ngươi sao lại trở về? Không phải tôi đã nói rõ ràng sao? Trưởng lão bảo ngươi ngày mai trờ về.”

Tống Khánh Bằng sắp khóc, đến lúc này, Trương sư huynh còn nói ngược lại với hắn, thái độ của Tống Khánh Bằng thành khẩn: “Trương sư huynh, tôi hiểu ý của trưởng lão, cho nên, tôi trở về chịu đòn nhận tội, tôi thề sau này sẽ không bao giờ nữa.”



“Ngươi hiểu cái rắm!” Trương sư huynh chửi ầm lên: “Mẹ nó ngươi gây họa lớn rồi! Ngươi lập tức rời khỏi căn nhà này, nhanh lên!”

Tống Khánh Bằng cả người đều run rẩy, quả nhiên mình hiểu sai ý tứ trưởng lão, hiện tại trưởng lão tức giận rồi.

Nhưng mà mình vừa đi, chỉ sợ một giây sau, chính là độc cổ công tâm rồi.

Tống Khánh Bằng quỳ vững vàng, hơn nữa lớn tiếng mở miệng: “Trưởng lão, tôi biết sai rồi, xin trưởng lão trách phạt.”

Trương sư huynh trợn tròn mắt.

Đây rốt cuộc là người gì?

Nghe không hiểu tiếng người sao?

Trương sư huynh không nói nhảm với Tống Khánh Bằng, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, hơn nữa gõ cửa phòng Vu Tân.

Trương sư huynh họ Trương tên Tứ.

“Vào đi.” Vu Tân ngữ khí bất mãn nhìn chằm chằm Trương Tứ: “Có việc gì không?”

Vu Tân đêm nay tâm tình không tệ, giờ phút này đang tu luyện, thời điểm vừa mới có cảm ngộ, bị Trương Tứ xông vào, cắt đứt.

Loại cảm giác này, giống như sắp mây mưa, nữ sinh đột nhiên nói một câu, mẹ em trở về rồi.

Vu Tân vẻ mặt khó chịu nhìn Trương Tứ.

Trương Tứ vẻ mặt bối rối: “Trưởng lão, tiểu tử Tống Khánh Bằng kia đã trờ về rồi.”

“Trời sáng rồi sao?” Vu Tân sửng sốt một chút, chợt phục hòi tinh

thần, trừng mắt nhìn Trương Tứ: “Ngươi nói cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK