Hoàng Tú Tú chân trước vừa mới bước vào cửa biệt thự, một cánh cửa biệt thự mờ rộng kia đột nhiên đóng lại.
Không ít người đều bị thanh âm bất thình lình này hoảng sợ, Hoàng Tú Tú đột nhiên quay đầu lại, trong lòng đột nhiên run lên. Nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm giác bất an vừa rồi từ đáy lòng toát ra càng thêm nồng đậm.
“Đi thôi.” Tiếu Âm Kỳ thản nhiên nói một tiếng, đẩy Hoàng Ngọc Hẳng đi vảo bên trong.
“Tiếu tiền bối.” Lúc này, trong số hai mươi thành viên Hắc Diệu Đường, cuối cùng cỏ người
không kiềm ché được lòng hiéu kỳ, hỏi: “Kế tiép chủng tôi sẽ làm
gí?”
Tất cả họ đều tò mò.
Bởi vi khi Hoàng Dương nói chọn bọn họ chọn trúng, Tiêu Âm Kỳ muốn giủp Hoàng Ngọc Hằng một lần nửa đứng lên, mà thảnh viên Hảc Diệu Đường được lựa chọn, sẻ đồng hành củng Hoàng Ngọc Hằng, tiếp nhận đặc huấn của Tiêu Âm Kỳ.
Nhưng hiện tại, bọn họ đi theo Tiếu Âm Kỳ tiến vào trong biệt thự, cửa lớn bèn ngoài còn trực tiếp khóa lại.
MĐi với tôi mọi người sẽ biết.”
Tiếu Âm Kỳ đi tới cửa hầm, bước chân dừng lại: “Đi vào thôi.”
Thảnh viên Hắc Diệu Đường đi ở
phfa trước cất bưởc đi vào. nhưng mà, vừa mởi đi vào. lập tức liền truyền đến một tiếng thét chỏi tai bẻn nhọn vò củng, làm cho những người còn lại hoảng sợ, ánh mắt nhao nhao rơi vảo trên người Tiếu Âm Kỳ.
“Ngay cả một chút kinh hãi cũng không chịu nồi?” Tiếu Âm Kỳ nhướng mày.
Lúc này, Hoàng Ngọc Hằng ngồi trên xe lăn trằm giọng nói: “Đây là khảo nghiệm của Tiếu tiền bối đối vói các người.”
“Tất cả đi xuống đi.” Tiếu Âm Kỳ vung tay lên.
Đông đảo thành viên Hắc Diệu Đường trực tiếp đi vào tầng hầm.
Một màn trước mẳt. làm cho tất cả mọi người kinh hãi, hoàng sọ
Run rảy đến mức thẻt chỏi tai.
Một mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi.
Phỏng mất nhìn lại, bốn phương tám hướng, thi thể khắp nơi. máu tươi chảy như dòng nưởc.
“Đây không phải là đạo cụt mà là xác chết thật sự.”
“Đây là nơi nào.”
“Tôi muốn ra ngoài!”
Có thành viên Hẳc Diệu Đường xoay người muốn chạy, nhưng mà, lối vào tầng hầm, Tiếu Âm Kỳ đầy Hoàng Ngọc Hằng, thần sắc lạnh lùng chặn đường đi của mọi người.
Ảm ầm!
Thân hỉnh thánh vỉẻn Hác Diệu Đường xông lên phía trước trực tiếp bay ra, ngả xuống đất, vừa lúc đẻ lên một cỏ thi thẻ, thống khổ giây dụa, cà người đều run rẳy, ánh mẳt tràn ngập kinh hãi khủng hoàng.
Gương mặt Hoàng Ngọc Hằng vô cùng nhợt nhạt, không cỏ một tia máu.
Điều này không giống như hình ảnh hắn tưởng tượng.
Có thảnh viên Hắc Dặt Đường theo bản náng lấy điện thoại di động ra, lại tuyệt vọng phát hiện, ở trong tầng hầm, cản bản không có tín hiệu.
“Chào mừng đến vởi phòng thí nghiêm Vu Thần vĩ đại.” Một đạo thanh âm vang lẽn phía sau mọi người, người đàn ông trung niên
áo trắng nhiẻm máu. khuôn mật trắng nõn toát ra khỉ tức rét lạnh, khuôn mặt phiếm mỉm cười, nhin mọi người ở đây. thanh âm phàng phất mang theo sức mạnh quỳ dị: “Các ngươi là người được chọn, hẳn là cảm thầy may mắn, bời vì, nếu như thí nghiệm cùa ta thành cỏng, thân thẻ các ngươi sê bất từ, tồn tại lâu dài trên thế gian.”
Có người nhận ra thân phận của hắn, thanh âm run rẳy: Ngươi… ngươi là Ninh Quân Tiếu.”
“Mấy ngày trước vụ án buôn lậu người sống chắn động Dương Thành, trong đó một nhân vật mấu chốt, chính là em trai của Ninh Quàn Tiếu, Ninh Quân Hà.”
“Chúng tỏi… trở thành vặt thử nghiệm?”
“Cổ chuyện gỉ với thi thế trèn sàn? Chúng tôi sè chét chứ?”
Cảm xúc sợ hài lan tràn, không ít người hai chân trực tiếp mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
Ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.