Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi còn bé cha mẹ đều rất bận rộn, cô ở nhờ nhà họ hàng, mỗi nám cùng cha mẹ quây quần, chỉ có hai ngày trước và sau sinh nhật, cho nên, khi còn bé, cô luôn chờ mong sinh nhật của mình.

Dần dần, lớn lên, một năm, sinh nhật của cô, cha mẹ cô đều không trở về.

Năm đó, Chung Oánh Oánh khóc suốt một ngày.

Thời gian trôi qua, Chung Oánh Oánh dường như đã chậm rãi quen với những ngày cha mẹ không ở bên cạnh.

Tất cả những gì cô biết là họ luôn bận, rất

bận.

Mỗi năm cỏ thể dành thời gian ở bên cạnh cô, càng ngày càng ít.

Chung Oánh Oánh thậm chí còn không biết cha mẹ mình rốt cuộc đang bận cái gì.

Chung Oánh Oánh nhẹ nhàng buông quyển sách trong tay xuống, ánh mắt hơi có chút ướt át, lại vội vàng lau đi.

Cô đã trưởng thành, không thể luôn khóc vì cha mẹ cô không ở cùng mình ngày sinh nhật.

Điện thoại đổ chuông.

“Oánh Oánh, cậu đang ở đâu? Mọi người chuẩn bị đi ra ngoài ăn tối.” Là giọng nói của

cô gái đeo kính kia, cô ấy là bạn cùng phòng của Chung Oánh Oánh, Hứa Tình.

Chung Oánh Oánh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cười mạnh nói: “Tớ đang đọc sách, mọi người đi ăn trước đi.”

“Không được, các chị em đang chờ cậu.” Thanh âm Hứa Tình mang theo vài phần thần bí: “Hôm nay ăn cơm còn có khách thần bí nha.”

Chung Oánh Oánh bất đắc dĩ đứng lên: “Mười phút sau, gặp ở cửa.”

Trong phòng ngủ, Hứa Tình cúp điện thoại, quay đầu lại: “Oánh Oánh nói mười phút sau cửa gặp, Liễu học trưởng đã chuẩn bị xong

chưa?”

“Liễu học trưởng vì hôm nay thổ lộ mà hao tâm tổn trí, đã sớm chuẩn bị xong, anh ấy đã chờ ở khách sạn.”

“Liễu học trưởng chính là nhân vật làm mưa làm gió của Đại học Thủy Mộc, còn là đội trưởng đội bóng rổ, anh ấy theo đuổi Oánh Oánh chúng ta cũng coi như là trai tài gái sắc, hôm nay ngày tốt như vậy, chúng ta phải ghi nó lại.” Một trong những cô gái nhấc máy quay lên: “Thời điểm lịch sử ký túc xá của chúng tôi thoát khỏi tình trạng độc thân

sắp đến rồi.”

Sau một thời gian ồn ào, một số cô gái bắt đầu ngay lập tức.

Chung Oánh Oánh cầm sách đến thư viện trả lại, đi về phía cửa.

Xa xa nhìn thấy Hứa Tình cùng mấy người bạn cùng phòng, đang vẫy tay với cô.

Hứa Tình hai tay kéo Chung Oánh Oánh, đánh giá từ trên xuống dưới, lắc đầu: “Oánh Oánh, sao cậu thoạt nhìn có chút tiều xỉn, như vậy cũng không được, lên xe tớ trang điểm cho cậu.”

Nghe vậy, Chung Oánh Oánh giật mình: “”Không phải là ăn một bữa cơm sao.” Chung Oánh Oánh nhìn lướt qua mấy người

trong phòng, cảm giác được có chút không thích hợp: “Mọi người có chuyện gạt tớ?”

“Có thể có chuyện gì?” Hứa Tình biết tâm tư Chung Oánh Oánh tinh tế, vội vàng nói: “Hôm nay sinh nhật cậu, các chị em chuẩn bị cho cậu một bất ngờ, không được hỏi nhiều.”

Chung Oánh Oánh chỉ có thể coi như không có gì.

Khi một số cô gái đi ra khỏi cửa, một chiếc taxi từ từ dừng lại ở cổng trường.

“Taxi.” Hứa Tình là người đầu tiên vẫy tay.

Cửa xe taxi mở ra, một thân ảnh cao lớn đi ra, khuôn mặt tuấn lãng, khí tức bất phàm, cửa xe bên kia, cô gái ăn mặc tao nhã, váy

dài, trang điểm nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng sức mê hoặc trời sinh không cách nào xóa đi, ngược lại khiến người ta có một loại mỹ cảm mâu thuẫn diễm lệ.

Hứa Tình nhìn thoáng qua, đột nhiên che miệng mình lại!

Cô sợ mình sẽ hét lên.

Tối qua chứng kiến cảnh một người chống lại toàn bộ câu lạc bộ siêu xe, trên đường trở

về trường học, Hứa Tình liền tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, người đàn ông không biết tên kia chính là nam thần của cô!

Nam thần!

Lại là nam thần tới rồi!

Chung Oánh Oánh cũng ngây người, không nghĩ tới lại gặp phải người trấn áp câu lạc bộ siêu xe tối qua ở cửa Đại học Thủy Mộc.

Anh tới Đại học Thủy Mộc làm gì?

Sở Trần lấy điện thoại ra, bên trong có số điện thoại Chung Dân đưa cho anh.

Tài xế taxi bấm còi hai lần.

Hứa Tình phục hồi tinh thần lại, vẫy vẫy tay,

ý bảo tài xế đi trước.

Thật vất vả mới gặp được nam thần ở cổng trường, đương nhiên phải nhìn thêm vài lần.

Huống chi, hiện tại cô vô cùng tò mò, nam thần xem ra giống như đến trường tìm người, anh muốn tìm ai?

Điện thoại reo trong một hồi, không ai trả lời.

Lực chú ý của Chung Oánh Oánh cũng ở trên người Sở Trần, lúc này, bạn cùng phòng của cô kéo cô một chút: “Oánh Oánh, điện thoại của cậu vang lên kìa.”

Một cô gái khác bên cạnh cười cười nói: “Không phải là anh chàng đẹp trai phía trước

gọi cho cậu chứ.”

Chung Oánh Oánh phục hồi tinh thần lại, nhìn cô một cái: “Đừng nói giỡn lung tung.” Từ tình huống tối hôm qua mà xem, hai người này cũng không phải người thường, nếu chọc giận đối phương, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Chung Oánh Oánh nhìn số điện thoại, là một số lạ, khu vực hiển thị số điện thoại là Thiền Thành, tỉnh Quảng Đông.

Chung Oánh Oánh sửng sốt, nàng cũng

không có bạn ở Thiền Thành Quảng Đông.

Chần chờ một chút, Chung Oánh Oánh vẫn nhận điện thoại: “Xin chào.”

Đầu dây bên kia, không có âm thanh.

Chung Oánh Oánh nhịn không được lại nói một tiếng: “Xin chào.”

Điện thoại không có âm thanh, nhưng đồng tử Chung Oánh Oánh đột nhiên mở to…

Cô thấy người thanh niên cầm điện thoại đang tiến về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK