đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn vạn lần không ngờ hôm nay Diệp Thiếu Hoàng lại biết mình bị rắn cắn.
Nhất định là Sở Trần!
Tống Khánh Bằng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ, bản thân vẫn là đang run rẩy lo sợ.
Diệp Mẩu lấy điện thoại di động, mở một đoạn video, nói với Tống Khánh Bằng từng chữ: “Chẳng lẽ cậu sợ hãi đến mức lăn lộn trên mặt đất sao?”
Mặt Tống Khánh Bằng bỗng tái mét.
Hai chân vẫn đang run lẩy bẩy.
“Cậu quả thật gan to!”
Giọng nói của Diệp Mẩu đột nhiên to lên vài phần.
Rầm một tiếng.
Cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.
Vài tên vệ sĩ của nhà họ Diệp bước vào, hung hăng nhìn chằm chằm Tống Khánh Bằng.
Tống Khánh Bằng chân mềm nhũn ra, hắn trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
“Hoàng nhi của ta đến nhà họ Tống của các người hợp tác. ở nhà họ Tống bị rắn cắn, chúng ta
cònkhông quy trách nhiệm cho các người.”
Đôi mắt Diệp Mẫu xẹt qua tia sáng cực kỳ lạnh lùng tiến tới chỗ Tống Khánh Bằng, “Ta giờ xem như đã hiểu rồi. Các người là rõ ràng là nuôi con độc xà, cố ý hãm hại Hoàng nhinhàchúng ta!”
Tống Khánh Bằngvầng trán chấn động, trợn to hai mắt, hoảng sợ đến cực điểm, môi trắng bệch,” Không, không có.”
“Vậy ngươi giải thích thế nào việcngươi bị rắn cắn thì lại không có chuyện gi xảy ra?”Diệp
Mẫudồn ép hỏi.
Tống Khánh Bằng cố gắng bình tĩnh lại một cách tuyệt vọng.
Cả nhàbọn họ không thể gánh được tội ác mưu hại Diệp Thiếu Hoàng.
Tống Khánh Bằng toàn thân run lên, phải một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi đi tới, “Anh hai của nhà chúng tôi được một cao nhân thu làm đồ đệ vào vài năm trước và học được không ítthủ đoạn. Con rắn đen kỳ quái đó cũng là anh hai mang về, đúng hômDiệp Thiếu Hoàng thiếu gia tới thăm
đã bị cắn … Tôi thừa nhận rằng chúng tôi quá sợ sệtkhông dám đưa thuốc giải cho Diệp Thiếu gia,sợ rằng sẽ bị Diệp Thiếu gia hiểu lầm, bời vì xét cho cùng rắn độc là do chúng ta nuôi.”
Diệp Thiếu Hoàng ánh mắt lạnh lùng hơn, “Rõ ràng là có thuốc giải, thế mà dám để tao phải chờ chết?”
“Chúng tôi không dám.”
Tống Khánh Bằng kêu lên, “Nọc độc rắn đen này sau ba ngày sẽ tự động biến mất.”
“Loại tra tấn này, Hoàng nhi của ta chỉ trong chốc lát cũng không thể chịu đựng được nữa.”
Diệp Mẫu mắt lạnh lùng quát lớn,“Để tên người nhà họ Tống đó đến giải độc ngay cho Hoàng nhi của ta ngay lập tức.”
Sau nửa giờ. . ngôn tình tổng tài
Tống Mục Dương và Tống Khánh Hạc vội vàng đi tới.
Đẩy cửa lớnphòng bệnh ra, vẻ mặt của Tống Mục Dươngbiến sắc khi nhìn thấy Tống Khánh Bẳngđang ngồi sụp xuống đất,
hắn ta lập tức ngẩng đầu lên, “Diệp Thiếu, chuyện này là do tôi cuống tay cuống chân, suy tính quá nhiều mới làm cho Diệp Thiếungài phải chịu đựng nhiều như thế.”
Tống Mục Dương hướng Tống Khánh Hạc ra hiệu.
Tống Khánh Hạc đã sớm chuẩn bị xong, cầm một nồi linh dược, bước tới rót một chén cho Diệp Thiếu Hoàng, đồng thời xuất ra một ngân châmtiến tới Diệp Thiếu Hoàng.
“Không ngờ con cháu trong nhà
họ Tống lại có người tinh thông y thuật.”
Diệp Mẫu lạnh lùng nhìn chằm chằm.
“Khánh Hạc có đi theo cao nhân tu luyện mấy năm, nên có học được một chút thủ đoạn nhỏ.”
Tống Mục Dương nhìn xấu hổ, “Kỳ thực, nguyên lai là thằng bé sợ bị hiểu lầm, cho nên nó một mực chưa từng gửi thuốc giải tới cho Diệp thiếu, không nghĩ tới là … Tên Sở Trần kia dùng việc này để ly gián quan hệ giữa chúng ta, có điều, cũng phải cảm
tạ hắn, nếu như chúng ta không suy xét quá nhiều sẽ không làm choDiệp Thiếu gia chịu nhiều đau khổ như vậy.”