Khoé miệng Ninh Tử Châu khẽ nhếch lên, “Tốt lắm.”
Người đàn ông đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trầm giọng nói:
“Tôi nghi ngờ rằng Hoàng Gia cũng đang chờ mong cái sự kiện lớn vào thứ bảy, nghĩ muốn ở đó tìm kiếm chuyển cơ.”
Ninh Tử Châu 😕??
Vào tối thứ Năm, từng thư mời này đến thư mời khác đã được gửi đến từ Tinh Anh Quyền Quán.
Hầu hết tất cả các Quyền Quán lớn nhỏ ờ Thiền Thành đều đã được mời, nhưng số lượng rất khác nhau.
Triệu Gia.
“Tên họ Hồng này thậm chí còn nghĩ tới phát thư mời chúng ta đến xem lễ.”
Triệu Sơn có chút kinh ngạc.
“Biết rõ sẽ không thể ngăn cản chuyện này, Hồng Nhật Cương chỉ có thể lựa chọn cách này, bằng không, Tinh Anh Quyền Quán của hắn không gánh nồi hậu quả.”
Triệu Tín Nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về nam tử mặc áo bào xám đang ngồi trên với sự kính trọng, “Thứ bảy này, làm phiền Cao sư phụ.”
Sư phụ của Triệu Sơn, Bắc Quyền tông sư, Cao Cao Chấn.
Công phu quyền cước của Cao Cao Chấn được truyền thừa từ một đại phái cổ Võ phương Bắc, Triệu Sơn chính là đệ tử mà Cao Cao Chấn thương yêu nhất, ông ta nhận được cuộc gọi từ Triệu Sơn, biết được Triệu Sơn tại Thiền Thành bị người ta khi dễ, Cao Cao Chấn, kẻ luôn bao che khuyết điểm, không nói hai lời, liền dẫn vài tên đệ tử của mình đích thân đi tới Thiền Thành.
Vẻ mặt của Cao Cao Chấn rất bình tĩnh, ông ta nhấp nhẹ một
ngụm Long Tình, sau đó trầm giọng nói: “ở phương nam, có thể nói Thiền Thành là một trong những thành phố thịnh hành võ thuật nhất, nhưng những năm gần đây không có cao thủ nào xuất hiện. Chỉ có mấy tên cấp bậc tông sư, đã sớm về hưu, từ lâu chưa từng xuất hiện. Sở Trần thiếu gia trong miệng các ngươi, chẳng qua chỉ là một gia hỏa thích làm loạn mà thôi.”
Nghe xong lời nói cùa sư phụ, Triệu Sơn trong lòng bình tĩnh lại, đồng thời cũng có chút tự trách, “Đều là do đệ tử học nghệ không tinh, bằng không, cũng không cần
kinh động tới sư phụ đại giá tới
đây.”
“Không sao.”
Cao Cao Chấn nhẹ giọng nói, “Nhân tiện, ta có dẫn mấy sư đệ của con đi ra ngoài xem việc đời, để bọn chúng mơ mang kiến thức một chút, cũng là chuyện tốt.”
Triệu Sơn vội vàng gật đầu, “Con sẽ chăm sóc tốt mấy sư đệ.”
Khách sạn Hoàng Đình, văn phòng.
Thêm một người nữa xuất hiện
trong nhóm ba người.
Chẳng qua lần này, cả bốn người họ đều nở nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Đôi mắt của Hoàng Ngọc Trân không giấu được sự phấn chấn và kích động.
Hoàng Gia gặp đại kiếp, ông nội, cha chú của hắn đều bất lực, bó tay toàn tập.
Trong những ngày qua, âm thanh mà Hoàng Ngọc Trân nghe thấy ở nhà nhiều nhất là tiếng thở dài.
Vài ngày trước vẫn còn hăng hái gia tộc giàu có số 1 ờ Thiền Thành, bây giờ bị ép tới không thở nỗi.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Diệp Thiếu Hoàng, đồng thời phân tích một phen, Hoàng Ngọc Trân đã vui mừng khôn xiết.
Nếu thực sự có thề mời các tông sư của Liên Minh Quyền Sư tới đối phó với Sở Trần, thì vào thứ bảy, Hoàng Gia có thể sẽ đánh một trận lật ngược thế cờ đẹp mắt.
“Thiếu Hoàng, anh liên hệ thế
nào rồi?”
Hoàng Ngọc Trân nóng lòng.
Diệp Thiếu Hoàng cười gật đầu, “Chiều mai, vị tông sư kia sẽ tới đây.”
Diệp Thiếu Hoàng nội tâm cũng run lên.
Tên con rể của Tống Gia đã trở thành cơn ác mộng đối với đại thiếu gia của Diệp Gia.
Sau tất cả những ngày dài chờ đợi, cuối cùng cũng có cơ hội tuyệt vời này.
“Liên Minh Quyền Sư đã nhận được 50% tiề thù lao, nửa còn lại sẽ được trả hết sau khi Sở Trần bị phế bỏ, cho nên bọn họ nhất định sẽ không lưu thủ.”
u
Đúng rồi!
Vinh Đông đột nhiên vỗ đùi đứng lên, kinh hô, “Chúng ta đều đã bỏ qua một sự kiện quan trọng.”
Ba người còn lại đồng thời giật mình nhìn về phía Vinh Đông.
Vinh Đông lộ vẻ lo lắng không yên, “Chuyến đi tới Tinh Anh Quyền Quán lần này của Sở Trần
đã được cả thành phố biết đến, tôi có chút lo lắng, Sở Trần sẽ phát hiện ra điều gì đó, hủy bỏ buổi giảng bài tại Tinh Anh Quyền Quán lần này, thậm chí sẽ trốn đi ngay lập tức.”
Nghe vậy, Tiền Bộ Thiệu cũng lo lắng, “Vậy thì tất cả sự chuẩn bị của chúng ta, chẳng phải đều vô ích?”
Diệp Thiếu Hoàng binh tĩnh phân tích nói, “Tinh Anh Quyền Quán đã cấp thư mời, có nghĩa là Sở Trần sẽ không hủy bỏ buổi giảng bài này. Có lẽ Sở Trần quá tự tin, hắn cho rằng mình bất khả chiến
bại ở Thiền Thành.”