Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiền lão gia vẫn tuyên bố phải công khai xin lỗi, kết quả lựa chọn dịp tối nay, hiện tại còn cắt đứt lễ trao giải, nếu ông ta thật lòng xin lỗi, tôi tin cái quỷ.”

Đến lúc này, rất nhiều người nhao nhao ý thức được, tối nay chỉ sự có chuyện gì không ngờ tới sẽ xảy ra.

“Lão già này muốn làm gì?” vẻ mặt Tống Trường Thanh cũng trầm xuống.

Cuối cùng cũng bắt đầu!

Tinh thần của Lâm Tín Bình Bình chấn động, nhao nhao đứng lên.

Tiền lão gia còn chưa đi lên đài cao, đã bị bảo vệ ngăn lại.

Tiền lão gia cũng không sợ hãi, mà ánh mắt nhìn Cốc An Quốc, chấn thanh mở miệng: “Có một số lời tôi vốn định sau khi nghi thức trao giải chấm dứt mới nói, nhưng mà, tôi

cẩn thận suy nghĩ một chút, một khi để cho Sở Trần hoàn toàn tiếp nhận nghi thức trao giải này, đây là một loại nhục nhã đối với danh hiệu huy chương này, cho nên, tôi lựa chọn hiện tại đều nói ra tất cả.”

Không ít phóng viên truyền thông phảng phất ngửi được cái gì đó, thần sắc lúc này hưng phấn, nhao nhao chụp ảnh.

Tiền lão gia muốn tiết lộ!

“Mẹ kiếp, Tiền lão gia không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi a, ông ta muốn tiết lộ cái gì?”

“Chẳng lẽ Sở Trần có nhược điểm gì rơi vào trong tay Tiền lão gia? Nhược điểm có thể ảnh hưởng đến huy chương danh hiệu, nếu là thật, cái này sẽ bùng nổ cỡ nào!”

“Nói cho mọi bạn biết, ca sĩ Vương Phong trưa mai phát ca khúc mới, Sở Trần tuyên bố: Trang đầu tôi chiếm.”

Cốc An Quốc nhíu mày.

Trong lễ trao giải xuất hiện biến cố như vậy là hắn không ngờ tới, nhưng, Cốc An Quốc rất nhanh cũng bình tĩnh lại, nhìn Tiền lão gla: “ông có biết phá hoại tiến hành nghi thức, sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng không?”

“Tôi biết.” Tiền lão gia gằn từng chữ: “Nếu như sau khi tôi nói xong, Cốc tiên sinh còn kiên trì trao danh hiệu huy chương này cho Sở Trần, tôi không còn lời nào để nói. Tuy nhiên, tôi tin rằng trong 10 phút nữa, Cốc tiên sinh sẽ rất biết ơn tôi.”

Lời nói của Tiền lão gia vừa dứt, nhất thời khiến cho sóng to gió lớn, ngang nhiên phá hư huy chương danh hiệu sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc của Sở Trần, còn nói lời ngông cuồng, Tiền lão gia đến tột cùng muốn nói là cái gì?

Tiền lão gia ngữ khí quá mức chắc chắn tự tin, ngay cả Cốc An Quốc lúc này cũng không khỏi nhíu mày.

Lễ trao huy chương tối nay, người chú ý quá nhiều, nếu xảy ra biến cố gì, hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhẹ thì mất đi thể diện.

“Tôi chỉ cần 10 phút thôi.” Tiền lão gia sau đó mở miệng, trầm giọng nói: “Nếu sau 10 phút Cốc tiên sinh không có cảm kích tôi, tôi nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào.”

Trên đài cao, thần sắc Sở Trần lạnh nhạt, lúc nhìn Tiền lão gia, cũng nhìn chăm chú Tiền Bộ Thiệu một cái, tầm mắt Tiền Bộ Thiệu lạnh lùng, híp cười nhìn chằm chằm Sở Trần, hắn vĩnh viễn sẽ không quên một cái bạt tai Sở Trần cho hắn ở tầng 21 tòa nhà Kim Bãi.

Tôia nay, thù mới hận cũ, tất cả đều chấm dứt.

Cốc An Quốc trầm mặc.

Mọi người Tống gia cũng nhao nhao đứng lên.

“Ông ta đến tột cùng muốn làm gì?” Tống Thu nhíu mày: “Anh rể có thể có nhược điểm gì rơi vào trên người ông ta? Chẳng lẽ là…” Tống Thu đột nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt này, trong đầu Tổng Thu nhanh chóng lướt qua bóng dáng xinh đẹp của mấy cô gái.

Chẳng lẽ là sự việc đã bại lộ?

Đây quả thật là tổn hại đến hình tượng của anh rể.

“Tiểu Thu đoán không sai, thật sự có khả năng.” vẻ mặt Tống Tà Dương trở nên ngưng trọng, mấy người Tống gia liếc mắt nhìn nhau một cái.

Thân phận của Sở Trần!

Bí mật lớn nhất trên người Sở Trần, cũng là nơi không thấy được ánh sáng nhất, chính là

thân phận của Sở Trần.

Con ngươi Tống Nhan vẫn nhìn chăm chú vào Sở Trần, thấy Sở Trần vẫn như trước một dáng vẻ bình thản, nhịn không được lo lắng thay anh, tên này, trời sụp xuống cũng không sợ.

Tống Thu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn mấy người Tống gia: “Mọi người… đều biết a?”

Trong não của Tống Thu, anh rể cùng mấỵ hồng nhan tri kỷ dây dưa không rõ, hắn vốn tưởng rằng chỉ có một mình mình biết, lại không nghĩ tới, mọi người đều biết!

Tống Thu theo bản năng nhìn thoáng qua Tống Nhan, vẻ mặt chị ba chỉ có lo lắng, thế nhưng không có một chút phẫn nộ.

Điều này khiến Tống Thu không thể không âm thầm bội phục thủ đoạn của anh rể.

“Cái này làm sao chúng ta có thể không biết?” Tô Nguyệt Nhàn không tiện tức giận nói: “Con là người cuối cùng biết được, vốn

cũng không có ý định nói cho con biết. Tống Thu:???

“Cốc tiên sinh hẳn là sẽ cự tuyệt yêu cầu vô lý của Tiền lão gia, dù sao, nghi thức phong tặng huy chương danh hiệu đã tiến hành đến thời điểm này, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng hơn việc tiếp tục nghi thức này.” Tống Nhan khẽ mím môl đỏ, đương nhiên đây cũng là kết quả cô hy vọng nhất nhìn thấy.

Giang Ánh Đào đã đi tới trước mặt Tiền lão gia, bên cạnh cô đi theo vài thành viên tổ đột kích cục đặc chiến, chỉ cần Cốc An Quốc lên

tiếng tỏ thái độ, cô liền lập tức hạ lệnh lôi đám người Tiền lão gia ra ngoài.

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Cốc An Quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK