Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“May mắn Diệp Thiếu Hoàng kịp thời không chế con, nếu không, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.” Trương cầm thờ dài một tiếng, đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn cũng không đề nó phải lo lắng, vốn tường rằng sau khi đi theo Diệp Thiếu Hoàng có thề tốt hơn một chút, nhưng thật không ngờ, đêm nay lại truyền ra tin đồn như vậy.

“Mẹ, Thanh Phong đạo trường thật sự linh sao?” Chân Vinh Đông khập khiễng đì theo, loại cảm giác tối nay, khiến hắn cực độ sợ hãi, hắn không dám trải qua một lần nữa.

“Nhỏ tiếng một chút, đừng nghi ngờ Thanh Phong đạo trường.” Trương cầm đã đi tới trước cửa Thanh Phong Quan, gõ nhẹ cửa lớn.

Một lát sau, một thanh niên trẻ mờ cửa.

“Xin chào, chúng tôi có việc thỉnh giáo Thanh Phong đạo trường.” Trương cầm ngày thường cũng là người phụ nữ vô cùng ngang ngược ương ngạnh, nhưng giờ phút này, ở Thanh Phong quan, bà bày ra tư thái vô cùng thấp, trong lòng Trương cầm thật sự kính trọng Thanh Phong đạo trưởng.



Thanh niên trẻ tuổi nói: “Sư phụ nói, để cho các người trờ về đi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Vinh Đông không khỏi biến đỗi mạnh mẽ: “Thanh Phong đạo trưởng biết chủng tôi tới?”

“Tất cả đều nằm trong dự liệu của sư tôn.” Thanh niên trẻ tuổi Tiểu Đạo nói: “Thời gian không

còn sớm, đường núi quanh co, các người vẫn nên về trước đi.”

Trương cầm nóng nảy: “Nhờ cậu, để tôi gặp Thanh Phong đạo trường, bảo ngài ấy ra tay cứu con tôi.”

Thanh niên trẻ tuổi Tiều Đạo nhìn thoáng qua Vinh Đông, do dự một chút, nhịn không được Trương cầm nhiều lần cầu xin: “Các người chờ một chút, tôi đi hỏi sư phụ.”

Một lát sau, Thanh niên trẻ tuổi Tiểu Đạo quay lại: “Sư tôn đáp ứng gặp các người rồi.”

Trương cầm mừng rỡ, kéo tay Vinh Đông đi vào, đồng thời một bên nhắc nhở Vinh Đông: “Sau khi vào, không được nói lung tung.



người khác.

I Khuôn mặt Vinh Đông biến ảo vài I cái, gật gật đầu, sắc mặt tái nhợt:

I “Chẳng lẽ bên người Sờ Trần có I tả vật?” Vinh Đông cảm giác được một trận sờn tóc gáy.

“Khi ngươi bị khống chế, suy nghĩ cùa ngươi cỏ phải là tỉnh táo,

‘ nhưng cơ thể và ngôn ngữ không nằm ngoài tầm kiểm soảt của ngươi.” Thanh Phong đạo trường thản nhiên nói: “Ngươi giống như đang nhin mình bằng góc độ cùa người khác.”

Tâm thần Vinh Đông chấn động, vội vàng gật đầu: “Đạo trường nói rất đúng, chính là như vậy, đạo trưởng có biện pháp trừ tà vật.” Vinh Đông hoàn toàn tin, cảm nhận này của Thanh Phong đạo trường, hắn chưa từng nói qua với bất luận kẻ nào, lại bị Thanh

Phong đạo trưởng nói một câu nói trúng.

“Ngươi cũng không phải tà vật xâm lấn.” Thanh Phong đạo trưởng lắc đầu, thần sắc nghiêm túc: “Mà là thiên thần giáng phạt, ngươi đắc tội người không nên đắc tội.”

Vừa dứt lời, Vinh Đông trực tiếp bối rối, mà Trương cầm đứng bên cạnh hắn trực tiếp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Thiên thần giáng phạt.

Chỉ dựa vào mấy chữ này đã đủ để Trương cầm sợ tới mức không chịu nổi, thanh âm run rẩy “Thanh Phong đạo trưởng, có ý gì?”

Thanh Phong đạo trường không lập tức trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc

đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK