Sở Trần trong lúc bất chợt cảm thấy, ở Bách Hoa Cung, địa vị của thánh nữ, tựa hồ còn ở trên cung chủ.
Một đường đi ra bên ngoài, Sở Trần bị Liễu Thiên Thiên kéo kéo vài cái tụt lại phía sau vị trí Liễu Như Nhạn, không có cùng Liễu Như Nhạn sóng vai: “Thấy rồi chứ, ngoại trừ lúc ở hoa viên, cô cô chính là bộ dạng này, thánh nữ cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn.”
Sở Trần nhìn về phía Liễu Như Nhạn, trong đầu lại không tự chủ được xẹt qua hình ảnh thánh nữ nằm nghiêng mềm nhũn nói
chuyện với anh.
Khi Liễu Khai Hồng nhìn thấy Liễu Như Nhạn, cũng trực tiếp sửng sốt.
Làm sao cô ra được?
“Cô cô.” Liễu Mạn Mạn kinh hỉ hô một tiếng.
Liễu Như Nhạn gật đầu: “Nghe Sở Trần nói, anh cả đặt một bàn đồ ăn ngon ở Hoa Đẳng, ta cũng đi qua nếm thử.”
Liễu Khai Hồng nhìn thoáng qua Sở Trần thật sâu.
Ông lại vẫn đánh giá thấp trọng lượng của Sở Trần trong lòng Liễu Như Nhạn.
Phỏng chừng cũng sắp đuổi kịp anh trai như
ông rối.
Liễu Khai Hồng cười: “Hai anh em chúng ta cũng đã lâu không cùng nhau ăn cơm, đi, xuất phát thôi.”
Để bày tỏ niềm vui của mình, Liễu Khai Hồng tự mình lái xe.
Liễu Thiên Thiên cũng lái một chiếc xe, Liễu Mạn Mạn ngồi ở ghế phụ, sở Trần cùng Liễu Như Nhạn ngồi ở hàng ghế sau.
Liễu Khai Hồng:???
Ông đột nhiên cảm thấy mình là người ngoài.
Liễu Khai Hồng nhìn thấy Liễu Tông Hạo vẻ mặt cô đơn đi ra, vội vàng gọi Liễu Tông Hạo
lên.
“Anh, sao lại cỏ mình anh?” Liễu Tông Hạo hỏi.
Liễu Tông Hạo và Liễu Khai Hoành là quan hệ anh em họ.
Liễu Khai Hồng ôn hòa cười: “Bọn họ ở phía trước, ta cố ý ở lại chờ em.”
Điều này khiến Liễu Tông Hạo cảm nhận
được một tia ấm áp khi đang ở trong mùa đông giá rét.
Đến khách sạn Hoa Đằng, sau khi tiến vào phòng riêng đã đặt trước, Liễu Như Nhạn cũng cởi tấm khăn che mặt.
Liễu Tông Hạo lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Như Nhạn, cũng vô cùng khiếp sợ.
Tại sao thánh nữ lại ở đây?
Thánh nữ làm sao cũng đến khách sạn ăn tối?
Liễu Khai Hồng là anh trai ruột này cũng chưa từng cùng em gái ăn cơm ở khách sạn bên ngoài, chứ đừng nói là anh họ như ông.
Một màn trước mắt này, đối với Liễu Tông
Hạo mà nói, so với tận mắt nhìn thấy bệnh nhân bị lệch xương mình bó tay được Sở Trần chữa khỏi còn giật mình hơn.
Bên trong phòng, cộng thêm chị em sinh đôi Liễu gia, tổng cộng mới có sáu người.
“Tùy tiện ngồi, rất nhanh sẽ có đồ ăn.” Liễu Khai Hồng chào hỏi.
Sở Trần vừa ngồi xuống, Liễu Như Nhạn ngồi ở vị trí bên cạnh anh.
Quả nhiên…
Là mặt mũi của Sở Trần.
Liễu Khai Hồng xem như hiểu rõ.
Sở Trần đã quan trọng hơn anh trai ruột như
ông.
Một bữa cơm đương nhiên cũng không thiếu rượu ngon.
Liễu Khai Hồng cùng Liễu Tông Hạo hai người thay phiên nhau mời rượu sở Trần, không khí coi như nhiệt liệt.
Dương Thành dưới màn đêm, trước cửa một bệnh viện.
Trương Tiên đeo khẩu trang và kính râm cùng người đại diện Hạ Lam được tám vệ sĩ hộ tống đi ra cửa, cuối cùng vẫn bị người phát hiện, theo một tiếng thét chói tai, cửa bệnh viện rất nhanh đã bị bao vây đến nước chảy không thông, tiếng thét chói tai liên tục vang lên.
“Tiên Tiên!”
“Tiên Tiên! Anh yêu em!”
“A! Tôi lại nhìn thấy Tiên Tiên ở cổng bệnh viện!”
“Nghe nói Tiên Tiên quay phim bị thương, thật đau lòng a! Tiên Tiên thực sự quá yêu nghề.”
Chẳng bao lâu cũng có phóng viên truyền
thông đến, muốn phỏng vấn.
Trương Tiên và Hạ Lam liếc nhau một cái.
Cô nói qua, nhất định sẽ khiến Sở thần y kia hối hận.
“Vậy thì nói một vài câu đơn giản đi.” Trương Tiên tháo kính râm ra, đồng thời cũng vén khẩu trang lên, nhất thời, một trận tiếng thét chói tai càng thêm điên cuồng vang vọng, giao thông trước cửa bệnh viện trực tiếp lâm vào trạng thái đình trệ.
“Đây là sức ảnh hưởng của thần tượng a.” Bảo vệ bệnh viện cách đó không xa cảm thán, anh ta không hứng thú với loại thịt tươi như Trương Tiên, nhưng mà, trước mắt tình huống này, hắn cũng không dám tiến lên nói cái gì, hắn cũng sợ bị fan của Trương Tiên
bôi nhọ đến chết chìm.
Người vây xem càng ngày càng nhiều.
“Trương Tiên, mọi người đều biết, hôm nay cô quay phim bị thương, không biết vết thương thế nào? Người hâm mộ rất quan tâm đến tình hình của cô.” Một phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi.
Khuôn mặt Trương Tiên mỉm cười: “Hôm nay quay phim, có một cảnh quay là phải đập vỡ
kính, tuy rằng có chút nguy hiểm, đạo diễn cũng đề nghị tôi dùng diễn viên đóng thế, nhưng tôi cảm thấy, thân là một diễn viên, nên trau dồi bản thân nhiều hơn, cho nên tôi tự mình làm điều đó.”
Đám người nhất thời vang lên một trận thanh âm đau lòng.
“Nguy hiểm quá!”