Một người khác đứng bên cạnh người áo xám hừ lạnh, “ông cháu hai ngươi là muốn Tinh La Môn vì các ngươi mà bị diệt ư?”
Mạc Vô Ưu nắm chặt nắm đấm.
Hồi lâu.
Nghiến răng lắc đầu, “Sở Trầnvì lấy lại công đạo cho gia gia, không tiếc mà đắc tội với Hoàng Gia, tôi không thể lúc này cứ vậy mà rời Thiền Thành, coi như gia gia tỉnh dậy, ông cũng sẽ không đáp ứng.”
“Môn Chủ cũng nói, các ngươi
nếu như không đáp ứng, như vậy... Từ nay về sau, không còn là ngườicủa Tinh La Môn nữa.”
Người áo xám nói.
Mạc Vô Ưunhư bị giáng thiên lôi giữa trời xanh, đứng không vững.
Tinh La Môn là gốc rễ của cô và ông nội cô.
Vậy mà, chỉ vì một sự tình,Tinh La Môn đã không trút do dự khai trừ bọn họ khỏi Tinh La Môn.
Không còn là người của Tinh La Môn.
Giọng nói của người đàn ông mặc áo choàng xám liên tục vang lên bên tai Mạc Vô Ưu.
Thân thể Mạc Vô Ưu run lên.
Lúc này, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt ở trên vai cô, “Hắn không có tư cách.”
Giọng của Sở Trần vang lên.
Mạc Vô Ưu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đụng phải ánh mắt củaSỞ Trần.
Đôi mắt của Sở Trần sáng như sao, mang đến cho Mạc Vô Ưu
một sự tự tin không thể giải thích được.
“Ngươi là kẻ nào?”
Người đàn ông mặc áo xám tên là Vi Quang Đào.
“Bằng hữu của Vô Ưu.”
Sở Trần đáp.
Lúc này, Mạc Vô Ưu tỉnh táo lại, trong lòng một lần nữa lại bị mây đen bao phủ.
Cô biết rất rõ thân phận của người đàn ông mặc áo choàng
xám trước mặt này.
“Vi sư thúc là sư đệ của môn chủ.”
Mạc Vô Ưuhạ thấp giọng nói với Sở Trần.
Nhìn thoáng qua Mạc Nhàn đang nằm trên giường bệnh, nội tâm Mạc Vô Ưu cảm thấy ủy khuất, con ngươi đột nhiên bị óng ánh sương mờ bao phủ.
Ông nội đã dành cả cuộc đời của mình chỉ để cống hiến cho Tinh La Môn, ông còn dùng thân để chiếm mệnh, để mang thuật bói
toán của Tinh La Môn được truyền bá rộng rãi.
Nhưng kết quả, cuối cùng lại bị trục xuất khỏiTinh La Môn?
Trong lòngMạc Vô Ưu không có sự lựa chọn thứ hai.