“Em vừa rồi không phải nói nghe thấy thanh âm của Nhan Nhan cùng Sờ Trần sao? Sao em không gọi họ đến uống súp.” Tống Tà Dương ngồi trên sô pha đọc tạp chí.
“Uống súp gì, tối nay không uống súp” Tô Nguyệt Nhàn vui vẻ đi vào phòng bếp, quyết đoán đổ sạch canh đi, một bên tự nói: “Ngày mai phải chuẩn bị thực đơn.”
Gió đêm nhẹ thổi.
Sở Trần nhẹ nhàng cúi đầu…
Tống Nhan ý thức được Sở Trần muốn làm cái gl, tròng mắt trong nháy mắt mờ to, thân thể theo bản năng khẽ run một chút, càng cảm giác được hai tay Sở Trần truyền đến ấm áp, hai tròng mắt Tống Nhan cũng nhẹ nhàng nhắm lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Sở Trần ôn nhu nhìn Tống Nhan, phảng phất như đang nhìn một món trang sức hoàn mỹ nhất trên thế giới này, không chút tỳ vết, tinh xảo tuyệt mỹ.
Đôi môi nhẹ nhàng chạm vào, Tống Nhan trong phút chốc có loại cảm giác bị điện giật, theo bản năng đột nhiên bắt lấy hai tay Sờ Trần.
u
Anh rể!!!!!”
Một thân ảnh chạy như bay tới, bước đi như bay.
Con ngươi Tống Nhan mở to, khuôn mặt thoáng qua đỏ bừng như thủy triều: “Em trở về trước.” Tống Nhan xoay người rời đi.
Sờ Trần bối rối.
Tống Thu sái bước chạy tới, thắt lưng không đau thờ không thở, thần săc nghi hoặc nhln thoáng qua Tống Nhan rời đi: “Chj ba xảy ra chuyện gì, thấy em liền chạy. Nhưng cũng tốt, em là tới tìm anh rể.”
Tống Thu kích động nhln Sở Trần: “Anh rể, em luyện ra tiếng thứ 5 của Cửu Hưởng Quyền roi.
Tống Thu ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế oai hùng của thiếu niên cao ngất đứng trong gió, tiếng gió kẹp theo thế giới nội tâm của Tống Thu bay tới: Khen em, khen em!
Sờ Trần nhìn chằm chằm Tống Thu, một lát sau, nhếch miệng cười: ‘Tiếng thử 5 a, chúc mừng, đi, đến cột hoa mai luyện cho ta
Tống Thu không hề nhận thấy sát khí truyền đến trong ánh mắt anh rể Sờ: “Được”
Trên cột hoa mai.
Hoàng Phủ Hòa Ngọc cũng đang luyện quyền.
Thiên phú quyền cước của Tống Thu quả thật không tệ, thực lực 5 tiếng, đủ để sánh ngang với tông sư được giới quyền anh thế tục xưng.
Nếu Tống Thu lúc này đi ra ngoài đánh quyền, hắn sẽ thay thế Sở Trần, trờ thành tông sư trẻ tuổi nhất trong giới quyền Thiền Thành..
Nhưng mà, Tống Thu hiện tại, chỉ có phần bị đánh.
Bang! Bang! Bang!
Ngay từ đầu Hoàng Phủ Hòa Ngọc còn đang hâm mộ Tống Thu có thể được Sờ Trần đích thân chỉ tay, nhưng dần dần, nụ cười cùng khuôn mặt của Hoàng Phủ Hòa Ngọc ngưng đọng lại.
Xem ra, không thẻ ở trước mặt Sở Trần đắc ý.
Chính là Cửu Huyền Chường, làm sao có thể lọt vào được mắt thần của Sờ Trần.
Tống Thu thế nhưng đến trước mặt Sờ Trần khoe khoang mình luyện ra tiếng thứ năm, thật sự là quá thổi phồng rồi.
Hoàng Phủ Hòa Ngọc thần sắc chậm rãi trở nên thong dong bình^
tĩnh, hắn muốn cho Sờ Trần cảm giác bình tĩnh.