Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại di động của Vương Chính Nham quả thật tắt máy, ông chủ động tắt máy.

Trên đường trở về, ông nhận được quá nhiều điện thoại, cuối cùng dứt khoát tắt máy.

“Nhốt tất cả bọn họ lại, có chuyện gì sáng mai nói sau.” Vương Chính Nham vội vàng xử lý xong chuyện, nhanh chóng rút lui.

Tóm lại đây là quyết định của Vương Tái Tiên, Cục đặc chiến truyền đạt mệnh lệnh, ông chỉ là phụ trách xử lý là được.

Phú nhị đại của câu lạc bộ siêu xe này còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị giam giữ vào,

bao gồm cả Tiêu Dung.

Tiêu Dung hoàn toàn ngây người.

Tối nay là sinh nhật cô.

Rõ ràng cô đã gọi điện thoại cho cha, nhưng tại sao bên cha hoàn toàn không có động tĩnh.

Lần đầu tiên trong đời Tiêu Dung cảm thấy bất lực.

Thì ra, cô cũng không phải là muốn làm gì thì làm.



Bên hồ trong đêm tối, một ngọn đèn chiếu sáng trên chòi nghỉ mát.

Đây là nơi Sở Tiểu Ngư lựa chọn uống rượu,

yên tĩnh, rộng lớn, gió hồ lướt qua, tâm tình thoải mái.

“Trần ca, anh có biết nhiệm vụ gần đây của em và Tái Tiên là gì không?” Sở Tiểu Ngư uống một ngụm rượu, cười nói: “Chính là về tập đoàn tài chính Kim Lăng, sau lưng tập đoàn này được một vài lực lượng tương trợ, ở Nhật Bản và các quốc gia khác thường xuyên gây bất lợi cho thương nhân Trung Quốc chúng ta, chúng em gần đây phụ trách thu thập tư liệu tập đoàn tài chính Kim Lăng, chuẩn bị một hồi hành động ngăn cản tập đoàn tài chính Kim Lăng không nghĩ tới, Trần ca đi trước một bước làm thiệt hại nghiêm trọng tập đoàn tài chính Kim Lăng.”

“Tôi kính anh một ly.” Vương Tái Tiên cũng nâng chén rượu lên.

uống một hơi cạn sạch.

Chuông điện thoại di động của Vương Tái Tiên vang lên.

Nhìn thoáng qua id người gọi, Vương Tái Tiên bất đắc dĩ bắt máy, theo bản năng rời xa tai…

Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến lớn tiếng chất vấn: “Tái Tiên! Con đang làm gì vậy? Làm sao lại nhốt em trai của mình ở

đồn cảnh sát? Cho dù nó làm chuyện gì sai trái, dẫn nó về nhà giáo huấn không phải là được rồi sao, Tái Khôn còn nhỏ, sao chịu được cái loại khổ này a.”

Đầu dây bên kia nói xong dừng lại, Vương Tái Tiên chậm rãi nói: “Tái Khôn năm nay 22 tuổi rồi, em ấy đã là một người trưởng thành, không phải đứa trẻ, chuyện tối nay, bị giam giữ cả đêm là cái giá nhỏ nhất mà em ấy phải trả, mẹ, mẹ không cần nói nữa.”

Vương Tái Tiên cúp máy.

Sở Trần cùng sở Tiểu Ngư ngược lại không có nhắc tới chuyện này nữa.

Ba người uống rượu, nói chuyện rất vui vẻ.

“Sở Trần, so tài một chút?” Thần thái vương



Tái Tiên hơi khập khiêm, đôi mắt lại toát ra chiến ý.

Cũng là hậu bối trẻ tuổi của Điện Thiên Võng, thanh danh Sở Trần ở bên ngoài, Vương Tái Tiên quả thật muốn cùng Sở Trần đọ sức một chút.

Mượn rượu, ánh mắt Sở Tiểu Ngư sáng lên: “Xem ra, em có phúc được thấy a.”

Sở Trần cười ha ha, đứng lên: “Nào!”

Dưới ánh trăng sáng, bên hồ nước, hai đạo thân ảnh nhảy nhót đan xen, thanh âm kịch chiến không ngừng vang vọng chấn động…

Sở Tiểu Ngư ở một bên vừa uống rượu vừa nhìn, hô to thỏa nguyện.

Biển Bắc có cá, tên là Côn.

Sở Trần thi triển ra Tiêu Dao Du chưởng pháp, dưới ánh trăng, thân thể tiêu dao, hai đạo thân ảnh hợp kích, lập tức tách ra.

Vương Tái Tiên lui về phía sau nhiều hơn Sở Trần hai bước mới có thể ổn định thân ảnh, ngẩng đầu, nhìn Sở Trần, chợt chắp tay: “Tôi phục rồi.”

“Ha ha ha!” sở Tiểu Ngư vui vẻ: “Tái Tiên,

anh cũng có hôm nay a.”

Vương Tái Tiên trợn trắng mắt.

Dường như Sở Tiểu Ngư vẫn luôn ngóng trông mình thua.

“Tiểu Ngư Nhi, cậu có muốn cũng đến thử hay không.” Sở Trần chính là cao hứng, hô một tiếng với Sở Tiểu Ngư.

Sở Tiểu Ngư sửng sốt, chợt dưới ánh mắt đùa giỡn của Vương Tái Tiên, kiên trì ra trận, không thể nghi ngờ, hắn thua nhanh hơn Vương Tái Tiên.

“Em dám nói, đừng nói kinh thành, toàn bộ võ giả trẻ tuổi Trung Quốc, tuyệt đối không ai có thể cùng Trần ca tranh phong.” Sau khi chính thức giao thủ, Sở Tiểu Ngư mới càng

cảm nhận được thực lực của Sở Trần, nhịn không được cảm thán một tiếng.

Vương Tái Tiên gật đầu, hắn rất ít khi nhận thua, nhưng đêm nay đối mặt với Sở Trần, hắn quả thật phục.

Thanh danh sở Trần, là dựa vào song quyền của mình đánh ra, không có một chút khoác lác.

Ba người tận hứng trỏ’ về.

Sáng sớm hôm sau, đồn cảnh sát Hải Điện.

Lúc 9 giờ sáng, đại sảnh đồn cảnh sát đông đầy người.

Không ít người dân đến đồn công an làm việc đều choáng váng khi nhìn thấy cảnh

tượng này.

Họ nhận ra một số nhật vật lớn.

ỏ’ thương giới kinh thành nổi danh lừng lẫy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK