Mỗi một lần, những gì Sở Trần nói đều có linh nghiệm.
Liệu lần này có giống như vậy không?
Tống Thiên Dương lấy điện thoại di động ra, là một dãy số xa lạ.
Tống Thiên Dương hít sâu một hơi rồi kết nối điện thoại.
“Xin chào.”
Tống Thiên Dương ngập ngừng nói, “Tôi là Tống Thiên Dương.”
Đầu bên kia điện thoại là giọng một người đàn ông trung niên trầm ổn, “Tống tiên sinh, tôi là Tôn Siêu Lỗi.”
Vừa nói xong, Tống Thiên Dươngsửng sốt.
Một lúc sau, hắntrợn to mắt, giọng nói khẽ run, “Tôn Tổng?”
Ngay Tống Thiên Dươngvừa nói xong, con ngươi của mọi người không khỏi co rút lại.
Tôn Tổng?
Người được Tống Thiên Dươnggọi là Tôn Tổng,toàn bộ Thiền Thành chắc chỉ có một người.
Thế nhưng, người kia sao có thể
gọi điện cho Tống Thiên Dương?
Tống Trường Thanh cũng lập tức đứng dậy nhìn Tống Thiên Dương.
Nếu như người kia nguyện ý giúp đỡ Tống Gia thì sẽ nhà máy gạch men của Tống Gia vẫn còn cơ hội sống.
Hoàng Gia chắc chắn là đứng đầu trong giới kinh doanh của Thiền Thành,về thực lực tổng hợp đứng đầu là không hề nghi ngờ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là
Hoàng Gia có thể đứng đầu trong mọi lĩnh vực ngành nghề.
Ví dụ như gạch men sứ.
Người đứng đầu ngành gạch men ở Thiền Thành không phải Hoàng Gia mà là Tôn Gia.
Tôn Gia ở Thiền Thành cũng là một trong năm đại gia tộccủaThiền Thành trước đây.
Hơn nữa, thực lực của Tôn Giabây giờ cũng thuộc hạng nhất lưu ở Thiền Thành.
Xét về thực lực toàn diện, bọn họ
cũng được công nhận đứng gần với hai nhà Hoàng Triệu.
Thế nhưng, như mọi người đều biết còn có một điểm, quan hệ giữa Tôn Gia và Hoàng Gia rất tốt, thậm chí hai bên có không ít hợp tác.
“Tôn Tổng điện thoại?”
Triệu Sơn cười, “Sờ Trần, đây có phải là đồng minh mà ngươi đang nói đến sao? Nhà máy gạch men của Tống Gia đã bị trấn áp đến mức không thành dạng rồi, nếu như Tôn Gia lại đến để thêm một chút áp lực, Tống Gia, có thể
tuyên bố phá sản được rồi.”
Triệu Tín Nhiên cũng không vội đi, khóe miệng hơi nhếch lên đầy mong chờ.
Hắn thậm chí có thể đoán được rằng sau cuộc gọi này, Tống Gia sẽ lập tức cầu xin Triệu Gia giúp đỡ.
Trừ khi, Tống Giacam nguyện chịu diệt vong.
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần.