Tiên Thiên! Hắn cảm nhận được khí tức Tiên Thiêntrên cơ thể Kiều Thương Sinh.
Bên ngườiSỞ Trần bước ra một người, liền là một võ giả Tiên Thiên, nhưng vị trưởng lão này, rõ ràng là lớn hơn Sở Trần rất nhiều, thậm chí còn gọi Sở Trầnlà sư thúc.
Ninh Tử Mặc lập tức sững sờ.
Sở Trần đi tới, nhìn kẻ dưó’i đẩt đang chật vật đứng dậy, từ trên
cao nhìn xuống đối phương, trầm giọng nói: “Nói đi, lần này Vu Thần Môn tới bao nhiêu người? Mục đích là gì? Cô gái bị các ngươi bắt đi, bây giờ đang ở đâu?”
Lý Tam cảm thấy mình thật xui xẻo.
Mấy năm qua, Vu Thần Môn phái người thay phiên nhau túc trực, theo dõi Huyễn Thần cổ của Môn chủ, năm nay Lý Tam mới được phái đến, hắn đã ở trong căn nhà nảy vài lần, hắn đối với tranh chữ có nghiên cứu, biết tầng một cùa ngôi nhà này treo tranh chữu có giá trị rất lớn.
Mặc dù Vu Tân trưởng lão đã ra lệnh không được đến gần nơi này, nhưng Lý Tam vẫn muốn lẻn vào trộm vài bức tranh chữ.
Không ngờ, va vào tấm sắt.
Lý Tam vốn dĩ muốn dùng Hắc Vu Linh Xà để đối phó với Tiêu Lãng, nhưng hắn không biết rằng Tiêu Lãng có túi thơm do Sờ Trần đưa cho, Hắc Vu Linh Xà hoàn toàn không thể tới gần được cồ ta,lại tiếp sau đó, Sở Trần vừa vặn trở lại, dễ như trở bàn tay đem Hắc Vu linh xà của hắn toàn bộ phế bỏ, cuối cùng hắn muốn chạy cũng chạy không thoát.
Cảm nhận được ánh mắt hung hăng của Sở Trần, Lý Tam không khỏi kịch liệt run rẩy vài cái, sau đó run giọng trả lời: “Tôi không biết, tôi chỉ là… nhìn trúng bức tranh chữ trong nhà, vốn định trộm một ít, những thứ khác tôi thực sự không biết.”
“Đừng xúc phạm sự thông minh của ngưởi khác, được không?”
Sờ Trần lãnh đạm nói, “Đệ tử Vu Thần Môn xuất hiện tại Thiền Thành, lại không biết cứ điểm củaVu Thần Mônờ đâu? Có gì nói thật, tránh nỗi đau da thịt.”
Lý Tambất đắc dĩ cười khổ,”Tôi thật sự không biết…” Oanh!
Ninh Tử Châu một chân đá văng ra ngoài, Lý Tam trực tiếp lăn trên mặt đất vài cái, cuối cùng dựa vào sô pha, còn chưa kịp ổn định thân thể, trên người truyền đến cơn đau dữ dội, kêu thảm vài tiếng, ngẩng đầu lên, choáng váng mồ hôi lạnh chảy xuống,
“Ta, ta nói chính là thật, các ngươi giết ta cũng vô dụng.”
Lý Tamphi thường rõ ràng, một khi bại lộ cử điểmVu Thần Môn, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
So sánh ra, hắn thậm chí tình nguyện chịu chết.
“Muốn chết rất dễ dảng, thế nhưng… vạn nhất sống không bằng chết thì sao?”
Ninh Tử Mặc bước lên, hai con ngươi đỏ màu máu điên cuồng khiến Lý Tam cảm thấy tim đập nhanh, “Ngươi biết cô gái bị giam ở đây là ai không? Cô ấy là người yêu của ta, là tình yêu duy nhất trong cuộc đời ta.”
“Cô ấy phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, các ngươi chỉ sợ rõ ràng hơn ta.”
Ninh Tử Mặc nắm lấy cồ áo Lý Tam, trực tiếp nhấc bổng Lý Tam lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, “Bao nhiêu nỗi đau mà cô ấy phải chịu, các ngươi sẽ đền đáp gấp trăm tần.”
Ninh Tử Mặc thậm chí không đợi Lý Tam đáp lại, đã trực tiếp đấm
thẳng một quyền vào mặt Lý Tam.
Khỏe mắt Lý Tam trực tiếp chảy máu, cơn đau dữ dội khiến hắn kêu gào như mổ heo.
Bành! Cơ thể của Lý Tam lại rơi xuống đất, lần này, máu tươi nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Lý Tam cả người run lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhìn Ninh Tử Châu, lúc này Ninh Tử Châu cho hắn cảm giác gặp phải ác ma.
Hắn điên rồi sao?