Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau.

Tống Thu cắn răng mở miệng, “Kỳ thật, Sờ Trần cũng là vì bảo

vệ chị ba.”

“Thối lắm!” Tống Thiên Dương liền ngay cả hình tượng gia chủ cũng không để ý, giận mắng, “Nhan Nhan vẫn là lên xe Diệp Thiếu Hoàng, Sờ Trần đêm nay quả thực điên rồi, hắn làm sao có thể xứng đôi Nhan Nhan? Hắn chỉ là một tên ngốc!”

Tống Thu rất ít khi nhìn thấy Tống Thiên Dương có bộ dạng thất thố như vậy, trong mắt đầy lửa giận, hận không thể đem Sở Trần ngay lập tức đi thiêu sổng.

Cậu không dám lên tiếng.

Tống Thiên Dương suy nghĩ, sự



việc Sở Trần ẩu đả Diệp Thiếu Hoàng, hơn nữa còn là loại phương thức khuất nhục vô cùng, đã hoàn toàn cắt đứt đường đi cùa Nhà họ Tống.

Hắn có thể tưởng tượng đến, kế tiếp đây, Nhà họ Diệp sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chèn ép Nhà họ Tống.

Biến cố mà Nhà họ Tống sẽ phải gặp cục diện còn gian nan hơn bội phấn so với 5 năm trước.

Vị trí gia chủ của hắn, chỉ sợ cũng sẽ phải bị phế đi.

Gia quy của Nhà họ Tống, địa vị của gia chủ chính là dựa vào năng lực.

“Cha.” Tống Thu thật cẩn thận mà nói một câu, “Sở Trần nói, hắn cùng Hạ thiếu gia có hiệp ước, giữa trưa ngày mai, Hạ thiếu gia sẽ đến nhà chúng ta cùng hắn gặp mặt……”

“Im miệng.” Tống Thiên Dương phẫn nộ, trừng mắt, “Con không nghe thấy Diệp Thiếu Hoàng nói sao? Đại diện Nhà họ Hạ vào ngày mai sẽ tới khách sạn Hoàng Đình để đàm phán hợp tác công việc, Hạ thiếu gia sẽ đến Nhà họ

Tống sao? Con còn tin tưởng lời một kẻ ngốc nói sao?”

Tống Thu bỗng nhiên giật mình, không dám nói gì thêm.

Rốt cuộc, cậu cũng không có niềm tin lớn là Hạ thiếu gia sẽ đến Nhà họ Tống tim Sở Trần.

Tống Thiên Dương cũng lười la mắng Tống Thu, xoay người đi ra ngoài, ở cửa đột nhiên dừng lại, “Sáng mai, Con chuẩn bị chút lễ vật đi tìm Thanh Phong đạo trưởng, nhìn xem có thể hay không tìm ra tung tích của Trương đạo trưởng, hỏi rõ ràng,



vị trí của thiên hạ đệ nhất môn phái, đến tột cùng ờ địa phương nào.

“Thiên hạ đệ nhất môn phái là gì cha?” Tống Thu tò mò.

“Tóm lại, Con nhớ kỹ nhiệm vụ của con, hoàn thành, liền lập công chuộc tội, đừng tưởng rằng gia pháp dành cho con có thể miễn trừ.” Tống Thiên Dương ngữ khí dừng một chút, nói, “Còn có, nhớ rõ mang thêm mấy tên bảo vệ, an toàn là trên hết.”

Đêm nay sự việc ngân châm xảy ra, trước sau làm Tống Thiên

Dương trong lòng có chút còn sợ hãi.

Trong lòng cũng tiềm ẩn cái cảm giác bất an.

Tống Thiên Dương thở dài một hơi.

Cùng vào thời điểm đó, Tô Nguyệt đang thở dài nhàn nhạt.

Nhìn cô gái ngồi ờ trước mặt, Tô Nguyệt nhìn qua rất là bất đắc dĩ.

“Diệp Thiếu Hoàng rốt cuộc là có chỗ nào không tốt chứ..?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================

“Con nói rồi, hắn dù có tốt đến đâu, người đó cũng không phải là con.” Tống Nhan lắc đầu.

Đặc biệt là đêm nay chạm vào ánh mắt kia trông như dã lang của Diệp Thiếu Hoàng, nhìn chằm chằm chính mình giống như nhìn chằm chằm con mồi,

loại cảm giác này, làm cho Tống Nhan cảm giác được cả người đều không thoải mái.

Cô không có khả năng tiếp nhận.

“Con coi như là vì Nhà họ Tống, thông suốt suy xét một chút đi.” Tô Nguyệt đứng lên, nhìn Tống Nhan, “Con hẳn là rất rõ ràng, bữa tiệc đêm nay, Nhà họ Tống chúng ta đã trở thành trò cười cho toàn Thiền Thành rồi, chuyện này nếu xử lý không tốt, trong vòng 5 ngày, gia chủ của Nhà họ liền không phải là cha của con nữa. Con càng nên rõ ràng chính là, con cũng là người Nhà họ

Tống, có chút thời điểm, ích lợi gia tộc còn cao hơn tình cảm cá nhân.”

Dứt lời, Tô Nguyệt liền xoay người đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK