Đối với tổ điều tra cục đặc chiến mà nói, loại thao tác này cũng là thao tác thông thường, việc quen dễ làm.
Nhìn hai người Dương Ôn Hổ đi vào quán bar, Vạn Băng Sơn cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua mấy cuộc gọi nhỡ kia.
Trình Vọng Nhạc đến từ tổ điều tra 17.
“Khứu giác của Trình Vọng Nhạc đích xác không tệ, hắn có lẽ đã đoán được lúc này chủng ta rời khỏi khách sạn, không giám sát Sở Trần nữa, là bởi vì có phát hiện khác, đáng tiếc a, phần tình báo này, tôi làm sao cỏ thể cùng hắn chia sẻ?” Khóe miệng Vạn Băng Sơn khẽ nhếch lên: “Tiền bối ‘Điếu Giả’ đối với tôi chiếu cố, làm sao có thể chia sẻ cho người khác.”
Vạn Băng Sơn ngồi trong xe, chờ tin tức.
Giờ phút này trong phòng riêng, sắc mặt Vinh Đông hơi biến hóa một chút, lại khôi phục trấn định, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn hướng cửa phòng.
Trong lòng cũng có tính toán, tình huống nếu như không đúng, liều mạng cũng phải chạy ra ngoài.
Tia Chớp lắp thẻ điện thoại vào đầu đọc thẻ, lắp vào một bên máy tính xách tay.
Hai tay đang vỗ bàn phím rất nhanh.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến cực điểm, chỉ nghe thấy tiếng hai tay vỗ bàn phím máy tính của Tla Chớp.
Khoảng 10 phút trôi qua.
Tia Chớp đột nhiên vỗ mạnh máy tính xách
tay, ngẩng đầu nhìn về phía Vinh Đông, nhếch miệng cười, vô cùng khiếp người.
Khuôn mặt Của Vinh Đông không khỏi thay đổi mạnh mẽ.
Lúc này, Tia Chớp gật đầu, ý bảo Diệp Thiếu Hoàng tới.
Bầu không khí bị áp lực đến cực hạn.
Khi Diệp Thiếu Hoàng đi tới trước mặt quyển sổ ghi chép, hai chân Vinh Đông đều phát run, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ hoảng sự.
Vinh Đông theo bản năng lại liếc mắt nhìn hướng cửa phòng, giờ phút này, Báo Biển không biết từ lúc nào đã đứng gần cửa phòng, hai tay ôm vai, nhìn Vinh Đông, ánh mắt lạnh như băng.
Trong đầu hồi tưởng lại một cái tát nặng nề vừa rồi Báo Biển đặt trên vai, trong lòng Vinh Đông càng thêm trầm thấp đến cực hạn.
Xong rồi!
sắc mặt Vinh Đông dần dần phai nhạt…
Một lúc lâu sau, Vinh Đông hít sâu một hơi, cố gắng trấn định bản thân, không đúng, nói không chừng là bọn họ cố ý hù dọa mình mà thôi.
“Diệp đại ca.” Vinh Đông cẳn thận hô một tiếng.
Diệp Thiếu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Vinh Đông.
Đột nhiên, thứ trong tay Diệp Thiếu Hoàng đột nhiên ném về phía Vinh Đông.
Đồng thời kèm theo một tiếng chửi bới.
Leng keng!
Chai thủy tinh nặng nề đập vào đầu Vinh Đông, thân thể Vinh Đông cũng ầm ầm ngã xuống đất.
“Diệp đại ca!” Vinh Đông hoảng hốt đứng lên, cảm giác được đầu truyền đến đau nhức, có dòng nhiệt chảy ra, máu chảy theo
tóc xuống khuôn mặt, khuôn mặt Vinh Đông đại biến, che đầu mình lại, giãy dụa muốn đứng lên: “Diệp đại ca, đây khẳng định có hiểu lầm…”
Ầm!
Diệp Thiếu Hoàng lại một cước hung hăng đạp ra ngoài, Vinh Đông lại lảo đảo ngã xuống đất.
“Hiểu lầm?” Gân xanh trên trán Diệp Thiếu Hoàng bạo phát, vô cùng phẫn nộ xông lên, kéo cổ áo Vinh Đông lên, hét lớn: “Cậu là tên khốn kiếp, tôi đối với cậu tín nhiệm như vậy, cậu cư nhiên bán đứng tôi! Cậu thế nhưng
lại phản bội lão tử!”
Diệp Thiếu Hoàng đấm đá, thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho Vinh Đông.
Không quá vài phút, Vinh Đông liền cuộn mình trên mặt đất, không cách nào mở miệng nói chuyện.
Lúc này, Diệp Thiếu Hoàng mới dần dần giải tỏa giận dữ, lau vết máu dính trên quần áo Vinh Đông: “Khó trách sau khi tôi xảy ra chuyện, cậu không có chuyện gì, khó trách cậu lại chủ động xin liên lạc với lính đánh thuê Hắc Liêm, khó trách cậu vẫn luôn thăm dò cái gì đỏ, thì ra cậu đã sớm trở thành tay sai của Sở Trần!”
Cả người Vinh Đông đều bị choáng váng, đầu óc vẫn luôn ong ong, thân thể cuộn mình, cả người đều truyền đến đau nhức khiến hắn sắp hôn mê.
Thật lâu sau.
Hai mắt Vinh Đông dùng sức mở ra một chút, nhìn Diệp Thiếu Hoàng: “Anh biết… tin tưởng và ngưỡng mộlà gì?”
Vinh Đông nhếch miệng cười.
“Tôi sống vô ích 17 năm, chỉ có sau khi thật sự vì Sở thiếu làm việc, tôi mới biết được, ý nghĩa sống.”
Vinh Đông cố gắng để mình ngồi dậy, dựa vào vách tường lạnh lẽo.
Hắn biết đêm nay chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, nhưng chết, hắn cũng muốn chết có thể diện một chút.
Tầm mắt Vinh Đông đều có chút mơ hồ, nhìn mấy người trong phòng đều là hình ảnh đôi.
“17 năm, cuộc sống của cậu sẽ kết thúc trong năm thứ 17.” Diệp Thiếu Hoàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vinh Đông: “Đây chính là hậu quả của việc làm việc cho Sở Trần.”
Có Tia Chớp và Báo Biển ở đây, Diệp Thiếu Hoàng rất rõ, lính đánh thuê Hắc Liêm chính là vì báo thù mà đến, Vinh Đông, sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của bọn họ.
Báo Biển chậm rãi đi về phía Vinh Đông.
“Nếu tôi đã chọn, tôi sẽ không hối tiếc.” vinh Đông nhắm mắt lại, trong lòng quả thật còn cỏ một tiếc nuối, đỏ chính là không có cơ hội, thực hiện một màn hắn nằm mơ cũng muốn diễn. Lúc tất cả mọi người sa lưới, hắn có thể đứng lên, nói VỚI bọn tội phạm một câu… Xin lỗi, tôi là nội ứng.
Đây chính là ước muốn của Vinh Đông.
Không có cơ hội thực hiện.
Một tiếng ba vang lên.
Tia Chớp nói một câu.
Hàn Kiến lập tức phiên dịch tới: “Bảo hắn gọi điện thoại.”
Lúc này, thần sắc Báo Biển và Diệp Thiếu
Hoàng cũng nghi hoặc, nhìn Tia Chớp.
Tia Chớp khuôn mặt mỉm cười chỉ vào Vinh Đông, mở miệng nói: “Có lẽ chúng ta có thể dùng tên này dẫn Sở Trần tới, cùng nhau giải quyết hết.”
Nghe vậy, đôi mắt của Báo Biển sáng lên.
Diệp Thiếu Hoàng cũng hiểu ý của Tla Chớp, nhìn Vinh Đông: “Gọi điện thoại cho Sở Trần đi, nói cho hắn biết, cậu ở đây chờ hắn, điều tra được tin tức về Thiên Cơ Huyền Đồ, nếu cậu lừa Sở Trần tới nơi này, chúng tôi sẽ tha cho cậu một mạng.”
Lừa Sở Trần qua đây!
Vinh Đông không để ý tới lời Diệp Thiếu Hoàng nói, nhắm mắt lại.
“Chính cậu không quý trọng sinh mạng, cũng phải suy nghĩ cho cha mẹ cậu a, tập đoàn Vinh thị, nhưng chỉ có một thái tử gia như cậu.”
Diệp Thiếu Hoàng cười lạnh, sải bước đi tới,
trên máy tính của Tia Chớp, có số điện thoại phục hồi, thẻ điện thoại di động của Vinh Đông đã được lắp lại trên điện thoại của hắn. Diệp Thiếu Hoàng cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Sở Trần, ấn rảnh tay, đặt trước mặt Vinh Đông.
“Cơ hội chỉ có một lần, tự cậu phải nắm thật tốt.”