Bức tranh nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Linh hồn của vô số người chấn động.
“Điều này hoàn toàn không giống với cảnh tượng trong tưởng tượng của tôi, tôi cho rằng đối diện với đàn chim lạ, là một đội quân Hoa Hạ, ngán trỏ’ bước chân cùa đàn chim, nhưng…chỉ là một người.”
“Một người có thể ngăn chặn trãm vạn quân! Cuối cùng tôi đã hiểu câu này một cách sâu sắc.”
“Ai nói tướng sĩ Hoa Hạ ta không bằng người khác? Ai có thể sánh vai với lão tướng sĩ này!”
“Từ thi thể chồng chất trên sông lớn, vị lão tướng sĩ tóc bạc này, không biết chém giết bao nhiêu chim lạ, hắn ở loại tình huống bất lợi này, trấn giữ biên giới Hoa Hạ.”
“Phía sau hắn còn có một nhỏm chiến sĩ hai mươi người, phụ trách hỏa lực áp chế đàn chim lạ trên cao. Ai có thề nghĩ rằng một đội ngũ như vậy, bọn họ đã ngản chặn hàng chục ngàn con chim lạ trong hơn ba mươi phút.”
Có người kích động.
Có người la hét.
Có người rơi nước mắt.
Đồng thời, cũng có người, tim thắt chặt.
Từ một vài hình ảnh truyền ra trong thời gian thực, lão tướng sĩ đã dần dần rơi vào trạng thái kiệt sức.
Phía sau hắn, các chiến sĩ cũng hô to, muốn lão tướng sĩ rút lui, thế nhưng, lão tướng sĩ tóc bạc cũng khồng lui.
Tóc bạc, đã bị máu tươi nhuộm đỏ hơn phân nửa.
Không phân biệt được là chim lạ, hay là lão tướng sĩ.
“Tại sao lão tướng sĩ không rút lui! Nhanh lui, những con chim kỳ lạ này… cán bản giết khồng hết a.”
“Tồi sai rồi, tôi vừa mới trong đáy lòng còn có nghi vấn, sau khi nhìn thấy nhóm Phạm Thiên cùng Cục hỏa thần lực lượng cường đại, trong lòng không yên tâm, không biết Hoa Hạ chúng ta có cường giả như vậy hay không, trong lòng tôi, đã có đáp án.”
“Phía sau lão tướng sĩ chính là đường biên giới Hoa Hạ. Hắn muốn kiên trì, hắn khồng muốn lui, hắn không muốn
nhìn thấy một con chim lạ tiến vào biên giới Hoa Hạ.
“Nhưng…”
Không ít người đã rơi nước mắt.
Hận không thể đến hiện trường, tận mắt chứng kiến một màn kia.
Cho dù chỉ là hình ảnh hơi mơ hồ, bọn họ có thể tưởng tượng một chút, cảnh tượng hẻm núi lớn giờ phút này, chấn động cỡ nào.
Một người, một đao, ngăn trở đàn chim kỳ lạ đáng sợ trên núi Trùy Hằng gần như phá hủy nhỏm Phạm Thiên.
Năng lượng trên người hắn, là bộc phát, đang thiêu đốt!
Trên đường biên giới.
Hoàng Quốc Hoa đang nhìn thời gian.
“Bạch đại hiệp, đã kiên trì bốn mươi phút rồi.”
Mệnh lệnh cấp trên cho hắn là bảo vệ biên giới trong sáu mươi phút.
Với sức chiến đấu của núi Cường Lạp hiện giờ, dưới tình huống không thế được trợ giúp kịp thời, ngàn trở mấy vạn chim lạ trùng kích, quá mức gian nan, nhưng Hoàng Quốc Hoa không nói một chữ “không”, thiên chức quân nhân là chấp hành mệnh lệnh, không phải than phiền khó khàn.
Nhưng hắn nằm mơ không nghĩ tới, bên trong hẻm núi lớn, Bạch Tiêu Vân liền ngán trở đàn chim lạ.
Phải biết rằng, nếu như coi số lượng chim lạ là người, vậy tương đương với hai ba vạn đại quân, cứ như vậy bị Bạch Tiêu Vân một người một đao ngăn trờ, tuy rằng có chút chiếm cứ ưu thế địa hình, nhưng dưới trời chung, lại có mấy người có thể làm được!
Hoàng Quốc Hoa hít sâu một hơi, hắn muốn thay đồi sách
lược.
“Chuẩn bị tiến vào hẻm núi, trợ giúp Bạch đại hiệp.”
Một tiếng “đại hiệp” này, tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.