Võ giả ba tông khác cũng nghe thấy thanh âm của Nam Cung Quân, chẳng qua, ở trong rừng rậm tối tàm không có mặt trời này, tầm mắt có chút bị cản trở, vị trí Nam Cung Quân đứng cũng dựa vào phía sau, bọn họ đều chỉ thấy đưực đám người Ninh lão tiên.
“Cửu Huyền Môn bên kia làm sao vậy? Bất ngờ gì.” Một võ giả khí tức cảnh ở Chiến Long Đảo cau mày mỏ’ miệng.
Bỗng nhiên, sắc mặt người bên cạnh hơi biến ảo: “Bọn họ không phải là phá giải trận pháp bên trong ốc biển nhỏ, biết bên trong cất giấu bí mật gì chứ.”
“Khổng thể nào.” Trạm Đông Sơn lắc đầu: “Cửu Huyền Môn mới vừa lấy được ốc biển nhỏ chưa tới một giờ đồng hồ, trận pháp bên trong, không dễ dàng bị phá như vậy.”
Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu.
Trạm Đông Sơn hạ thấp thanh âm: “Buổi tối mai ốc biển nhỏ sẽ trỏ’ lại trong tay chúng ta, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại khoảng cách trung tâm cấm địa càng ngày càng gần, buổi tối mai là cơ hội cuối cùng chúng ta bỏ qua
ba tông, lần này, tuyệt đối không thề đề Cửu Huyền Môn phá hư kế hoạch của chúng ta.”
“Hừ, Cửu Huyền Môn! Chờ sau khi lão phu đi ra ngoài, nhất định sẽ triệu tập đệ tử trong đảo, coi đệ tử Cửu Huyền môn là kẻ thù chung.”
“Nhất là Nam Cung Quân, nữ nhân này quá đáng ghét.”
Cửu Huyền Môn.
Mấy người nhìn Nam Cung Quân.
“Quân muội, muội làm sao vậy?”
Bọn họ đều không tin, bên trong ốc biển nhỏ làm sao có thanh âm của Sở Trần.
Điều này là không thể tưởng tượng được.
“Ta thực sự nghe Trần Trần gọi ta.” Nam Cung Quân cầm ốc biển nhỏ, phấn chấn vui vẻ: “Một tiều ốc biển khác lại ở trong tay Trần Trần, tiều Trần Trần thật sự cho ta một bất ngờ thật lớn a.”
“Muội không đùa?” Lý Hoa Thước cẩn thận hỏi.
“Tắt cả mọi người đến nghe không phải là biết.” Nam Cung Quân nói: “Ta vừa mới nói cỏ loại khí tức chập chờn quen thuộc…” Nam Cung Quân bỗng nhiên ngữ khí dừng lại, con ngươi toát ra không thể tin: “Trần Trần…đột phá đến khí tức cảnh rồi?”
Hai người tách ra mới bao lâu, giới võ giả hiện nay, mới có bao nhiêu khí tức cảnh…điều này khiến Nam Cung Quân khiếp sợ.
Thiên Tiêu tồn giả lắc đầu: “Chuyện này cán bản không thể a.”
“Quân muội, muội quá nhớ Trần Trần rồi.” Ninh lão tiên nói.
“Nó hiện tại vẫn đang gọi ta.” Nam Cung Quân duỗi ốc biền nhỏ ra phía trước: “Mọi người thấm khí tức vào trong ốc biển nhỏ, là có thể nghe thấy thanh âm Trần Trần.”
Lý Hoa Thước là người đầu tiên thử, đồng tử chấn động: “Dĩ nhiên là thật.”
“Vậy nỏ có thể nghe thấy thanh âm của chúng ta không?” Ninh lão tiên vội vàng hỏi, hắn cũng nghe thấy thanh âm của Sờ Trần: “Sở Trần, Sờ Trần!” Ninh lão tiên liên tục hô to vài tiếng.
Thế nhưng, bên kia ốc biền nhỏ, Sở Trần cũng không có đáp lại, vẫn là gọi Nam Cung Quân.
Ánh mắt chín vị sư phụ nhìn nhau.
Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể nghe thấy thanh âm của Sở Trần, Sờ Trần lại không nghe thấy thanh âm của bọn họ?
Mái nhà của Thiên Long Trang.
Liễu Như Nhạn bởi vì thanh âm hồ to của Sở Trần mà trở về.
Vành tai còn mơ hồ có chút ửng đỏ.
Đoạn thoại các sư phụ thảo luận về Sở Trần, giống như ma
chú thỉnh thoảng ở trong đầu cô bay qua.
“Ta vừa mới liên lạc với Quân tỷ tỷ.” Sở Trần kích động, mỏ’ miệng nói với Liễu Như Nhạn.
Liễu Như Nhạn nhắt thời ngạc nhiên: “Thật sao?”
Cô biết, mục tiêu lớn nhất của Sở Trần ra biển chính là cứu chín vị sư phụ.
“Thật.” Sở Trần chấn thanh nói: “Ta vừa rồi còn nghe thấy Quân tỷ tỷ nói, tỷ ấy biết ta cầm ốc biển nhỏ.”
Trong rừng rậm, ánh mắt chín vị sư phụ nhìn nhau.
“Trần Trần luôn có thề nghe thấy giọng nói của chúng ta?”
“Vậy thì… những gì chúng ta vừa nói, nó có nghe thấy không?”
“Cái này…”
Mỗi người trước tiên tự kiểm tra, hồi tường lại xem mình có nói những lời không nên nói hay không.
“Nhưng mà, nó hiện tại sao lại không nghe thấy chúng ta nói chuyện?” Lý Hoa Thước nghi hoặc.
Ninh lão Tiên cũng bắt đắc dĩ: “Hai ốc biển nhỏ này không phải chỉ có thể một chiều truyền thông tin đi chứ, hiện tại chúng ta có thề nghe thấy thanh âm của Trần Trần, nó lại không nghe được thanh âm của chúng ta.”
“Thanh ấm của người phụ nữ bên cạnh Trần Trần như thế nào có chút xa lạ, cô ta là ai?” Nam Cung Quân nhíu mày.
Trên nóc Thiên Long trang, Sở Trần cũng ý thức được có gì đó không đúng, lông mày nhíu lại: “Ta làm sao không nghe thấy thanh âm của các sư phụ.”
Nghe vậy, khí tức của Liễu Như Nhạn cũng bao trùm qua.