“Đúng rồi, chúng tôi điều tra tư liệu về thành viên Chiến Long Đảo đã chết, đại đa số bọn họ đều là lần đầu tiên ra đảo, ờ bên ngoài ngay cả người tiếp xúc cũng không có, chứ đừng nói là kẻ thù.” Giang Ánh Đào khép lại quyển sổ tay, sau đó nói: “Về phần Chiến Long Đảo, địa thế vùng biển phức tạp, người của chúng ta mặc dù cũng có ra biển điều tra, nhưng trong thời gian ngắn, ngay cả vị trí Chiến Long Đảo cũng tìm không thấy.”
vẫn là phải tìm Trạm Mục Tư.
Hai người từng câu từng câu tán gẫu, Tư ĐÒ Tĩnh thỉnh thoảng xen vào, xe chạy nhanh trên cao tốc.
Thời điềm sắp tới Bạch Thủy Trại, mưa dần dần ngớt.
“Vận khí không tệ.” Sở Trằn mở cừa sồ, liếc mắt nhìn bên ngoài một cái.
Giang Ánh Đào mỉm cười: “Nếu như trời vẫn mưa, dấu vết hoạt động của Trạm Mục Tư ở trong núi sẽ bị nước mưa che lấp, hiện tại không giống, mưa vừa mới ngớt, nếu Trạm Mục Tư thật sự ở trên núi, hơn nữa không phải cố định một chỗ ở, hắn nhất định sẽ lộ ra dấu vết.”
Độ khó tìm kiếm lập tức giảm đi không ít.
Đó là tin tốt cho bọn họ.
Lúc này Bạch Thủy Trại đã sớm đóng cửa, Sở Trần cũng không có kinh động người phụ trách Bạch Thủy Trại, mà là đế Tư Đồ Tĩnh dừng xe ở bên ngoài.
“Tĩnh Nhi, em ở trong xe giũ’ liên lạc với chúng tôi.” Giang Ánh Đào phân phó.
Vốn dựa theo ý của Sở Trần, anh một mình lên núi tìm kiếm, nhưng Giang Ánh Đào tỏ vẻ, luận điều tra, cô so với Sở Trần càng thêm chuyên nghiệp, huống hồ cô cũng không phái là cô gái nũng nịu, lên núi điều tra đối với cô mà nói, chì là chuyện nhỏ.
Sở Trần không cự tuyệt.
Núi lớn khô khan, cỏ một mỹ nhân làm bạn, so với gió núi thổi một mình còn tốt hơn.
Hai đạo thân ảnh trong bóng đêm vô thanh vô tức lẻn vào Bạch Thủy Trại.
Bậc thang quanh co, một đường hướng lên trên.
Bên tai truyền đến tiếng thác nước chảy thật lớn.
Bạch Thủy Trại vừa mới có một trận mưa lớn, tiếng nước đặc biệt lớn, trong không khí phảng phất cũng tràn ngập hơi nước.
“Vị trí dưới sườn núi đại khái cũng không cần tìm.” Sở Trần cùng Giang Ánh Đào một đường đi lên: “Nếu Trạm Mục Tự thật sự biến Bạch Thủy Trại trỏ’ thành nơi ẩn náu tạm thời, càng lên cao, cảm giác an toàn trong lòng hắn sẽ càng nồng đậm.”
Tâm tình Sở Trần rất thả lỏng, anh cũng coi đây là một đoạn du ngoạn đặc biệt, dù sao cũng muốn lập tức tìm được một người trong rừng sâu, trừ phi đặc biệt có duyên.
Giang Ánh Đào cũng hiểu được chỉ là đến thừ vận khí, dọc theo đường núi này, cũng đang thường thức phong cảnh ven đường.
Bạch Thủy Trại cô không phải là lần đầu tiên đến, nhưng Bạch Thủy Trại lúc này, cô lần đằu tiên thấy, trong bỏng
đêm mông lung, tiếng nước chảy dừng bên tai, có một bộ dạng thùy mị đặc biệt.
Tốc độ của hai người không chậm, rất nhanh liền đi tới trước mặt bậc thang đánh dấu 4999.
Bạch Thủy Trại được xưng là bậc thang đầu tiên của Thiên Nam, tống cộng có 9999 bậc thang, bọn họ đã đi một nửa lộ trình.
“Bắt đầu từ đây, mở rộng tìm kiếm.” Sở Trần nhìn thoáng qua Giang Ánh Đào, Giang Ánh Đào tỏ vẻ không thành vấn đề.
Hai đạo thân ảnh xuyên qua trong núi rộng mênh mông.
Một giờ sau, hai người đi lên một ngàn bậc thang, đồng thời cũng tiến hành tìm kiếm phạm vi nhất định, nhưng rõ ràng vận khí đêm nay tựa hồ không tốt, hai người cũng không phát hiện ra, Bạch Thủy Trại sau cơn mưa, ngoại trừ tiếng nước cùng tiếng gió, không có bất kỳ tình huống náo khác thường.
Tuy rằng không có phát hiện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hai người, loại tình huống này vốn nằm trong dự liệu của hai người, hơn nữa khả năng rất lớn.
Nói không chừng Trạm Mục Tư trước khi trời mưa đã tìm chỗ trốn, cũng không đi ra sau khi mưa ngói.
“Tin tức Trạm Mục Tư xuất hiện ở Bạch Thủy Trại phải tuyệt đối giữ bí mật, nhưng, ngày mai chúng ta có thề tìm mấy người quen thuộc với địa hình Bạch Thủy Trại, lục soát nơi có thề ẳn thân ở Bạch Thủy Trại.” Sò’ Trần mở miệng, hai người vẫn tiếp tục đi về phía trước, đến đều đến rồi, dù sao cũng phải đi tới đỉnh núi.
Kỳ tích không xuất hiện, khi hai người lên đến đỉnh núi, đã là 4 giờ sáng.
“Chúng ta có thề ngắm mặt trời mọc trên núi rồi quay trở về không?” Giang Ánh Đào đột nhiên nhìn về phía đông, ánh mắt có chút phát sáng.
Nhìn mặt trời mọc… thật là một từ vựng tuyệt vời.
Giang Ánh Đào đã không nhớ rõ lần trước mình nhìn mặt trời mọc là khi nào.
Đến đều đến rồi, vậy thì xem đi… Sở Trằn gật đầu, bổng nhiên nói: “Nói không chừng Trạm Mục Tư cũng muốn ngắm mặt trời mọc.”
Giang Ánh Đào:
Trạm Mục Ty là chạy trốn, không phải đi du lịch.
Giang Ánh Đào ngồi trên một tảng đá trên đỉnh núi, nhìn ra xa.
Sắc trời dần sáng lên.
Nhiệt độ trên đỉnh núi lạnh lẽo, nhưng, đối với tố chất thân thể cùa Sỏ’ Trần và Giang Ánh Đào mà nói không ảnh hưởng nhiều lắm.
Ánh bình minh khắp bầu trời.
“Thật đẹp.” Giang Ánh Đào si ngốc nhìn, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Sở Trần ngồi trên một tảng đá lớn khác, đắm chìm dưới ánh mặt trời, thần quang chói mắt.
Phảng phất là cảm nhận được ánh mắt của Giang Ánh Đào, Sở Trần ghé mắt nhìn, khi ánh mắt đến, đôi mắt hoa đào câu hồn nhiếp phách điểm xuyết dung nhan tuyệt mỹ, Sở Trần không khỏi ngây người một chút, vội vàng quay mặt lại: “Mặt trời mọc thật đẹp.”
Từ tờ mờ sáng đến khi mặt trời chói chang, Giang Ánh Đào duỗi thắt lưng một chút, đứng lên: “Đi, xuống núi thôi, thiếu chút nũ’a đã quên Tĩnh Nhi còn đang ở dưới chân núi chờ chúng ta.”
Không phải thiếu chút nữa, là đã quên rồi… Sở Trần trong lòng yên lặng chửi bới một câu.
Hai người sóng vai xuống núi.
Bạch Thủy Trại sáng sớm, nước chảy trong suốt, dồi dào có lực, gõ vào trên nham thạch, thanh âm như sấm, hai bên hoa tươi thơm ngát, hơi nước tràn ngập, trời quang mây tạnh, đẹp không sao tả xiết, đi trên bậc thềm đá trong rừng, hai người đều không có lên tiếng, giữa hai người hưởng thụ sự yên tĩnh, bỗng nhiên, xa xa truyền đến một trận thanh âm ồn ào.
Hai người liếc nhau một cái.
“Sớm như vậy có du khách lên Bạch Thủy Trại?”
“Qua xem xem.”
Một cửa hàng nhỏ được xây dựng bằng một ngôi nhà gỗ gần thềm đá, một người đàn ông trung niên đang chửi bới.
Chú này, đã xảy ra chuyện gì?” Sở Trằn đi tới hỏi.