“Thiên Cơ Huyền Đồ!” Ánh mắt Triệu Phong Vũ sáng lên, cười ha ha: “Thật sự là đạp vỡ giày sắt không tìm được chỗ nào, có được hoàn toàn không tốn công.”
Thiên Cơ Bàn lại lần nữa xuất hiện trong tay Triệu Phong Vũ.
Cơ quan thuật lại hiện ra, thanh thế như vũ bão bao trùm.
Trong lúc tốc độ ánh sáng, Sở Trần quyết đoán dùng biện pháp, trực tiếp mở Thiên Cơ Huyền Đồ ra, chuẩn bị dùng Thiên Cơ Huyền Đồ để ngăn cản đợt tấn công này.
“Dừng…”
Một đạo thanh âm cực kỳ đột ngột vang lên.
Âm thanh phá không theo đó mà đến.
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Cây kim dài sắc bén tập kích mà đến trực tiếp bị một cục gạch màu đỏ chắn lại.
Sở Trần thuận thế lui về phía sau một đoạn, ghé mắt nhìn qua, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hỗ trợ đến!
Nhị thúc nói cao thủ quái gở mà không thích nói chuyện, võ đạo tông SU’ Giang Khúc Phong.
Một thân hắc bào như âm hồn đắm chìm trong bóng đêm, ngũ quan khuôn mặt nhìn qua bình thường không có gì lạ, khiến người ta có một loại cảm giác ném vào biển người cũng không nhấc lên được một chút bọt sóng, duy nhất có thể chống đỡ khí chất cao thủ của hắn chính là kiểu tóc hắn tỉ mỉ chải chuốt, chắp hai tay sau lưng, cao ngạo vô cùng.
“Giang tiền bối.” sở Trần mừng rỡ đi về phía Giang Khúc Phong, đồng thời nghi hoặc một chút, vừa rồi lúc Giang tiền bối hiện thân, nói một chữ gì đó… heo?
Nhị thúc nói không sai, Giang tiền bối quả nhiên tích tự như kim, Sở Trần đại khái có thể đoán được ý tứ của Giang Khúc Phong. Triệu Phong Vũ đường đường là hộ pháp phái Thiên Cơ, thời gian dài như vậy ngay
cả một Tiên Thiên võ giả như mình cũng không đối phó được, quả thực chính là tồn tại giống heo.
Vẻ mặt Triệu Phong Vũ ngưng trọng vài phần, nhìn chằm chằm Giang Khúc Phong: “Ngươi là ai?”
Giang Khúc Phong lạnh lùng nhìn Triệu Phong Vũ, một lát sau, há miệng nói: “Thủ.”
Triệu Phong Vũ:???
Trong đầu Sở Trần cũng thoáng cái toát ra không ít dấu chấm hỏi.
Giang tiền bối ở Điện Thiên Võng có biệt danh là ‘Thủ’?
Sở Trần trong lúc bất chợt nghĩ đến khả năng này, dù sao, anh ở Thiên Võng Điện có biệt danh là ‘Điếu Giả’.
Giang tiền bối cũng thật sự quá tiếc chữ, từ lúc hiện thân đến bây giờ, cũng chỉ nói hai chữ, một chữ ‘heo’, một chữ’thủ’…con ngươi Sở Trần trong lúc bẩt chợt mở to vài phần.
Dừng… tay?
Sở Trần nhìn Giang Khúc Phong, một lúc lâu sau, khuôn mặt không cách nào kìm lòng hung hăng co giật một chút.
Vút! Vút! Vút!
Triệu Phong Vũ đã khởi động Thiên Cơ Bàn lần nữa, trong khoảnh khắc, thế công như thủy triều.
“Điêu!” Thanh âm quát xuống, một thân hắc bào như bị cuồng phong quét lên, vù vù mà động, đối mặt với thuật cơ quan trùng kích, Giang Khúc Phong không lùi mà tiến, song chưởng cứng rắn như kim cương, dĩ nhiên dùng lực lượng hai chưởng ngăn cản mũi tên bao trùm mà đến.
Sở Trần chú ý hai tay Giang Khúc Phong, cũng không đeo bất kỳ loại hộ cụ nào.
Giang Khúc Phong tu luyện công phu hẳn là các loại công phu cứng rắn Thiết Sa Chưởng, hơn nữa đạt tới cảnh giới nhất
định.
Mạnh như vũ bão.
Cơ quan thuật của Triệu Phong Vũ không chịu nổi một kích trước mặt Giang Khúc Phong.
Nhưng một từ trước khi Giang Khúc Phong công kích, khiến Triệu Phong Vũ cảm thấy bị vũ nhục.
Đây rõ ràng là đang cố ý chế nhạo trào phúng cơ quan thuật của hắn.
Khuôn mặt Triệu Phong Vũ lạnh lẽo, đột nhiên nhảy lên, thân hình khôi ngô bộc phát ra vài phần hung tính, hai tay thành trảo, kèm theo một tiếng rống to.
Tam đại tuyệt học phái Thiên Cơ.
Thuật cách không.
Cơ quan thuật cùng với Thần Hổ quyền.
Lấy hổ làm hình, tung người nhảy lên, như mãnh hổ xuống núi, khí thế bất phàm.
“Trùng.” Giang Khúc Phong nói.
Triệu Phong Vũ toàn lực bộc phát, đôi mắt
khó nén lửa giận. Thần Hổ quyền, từng có cường giả phái Thiên Cơ tu luyện tới cực hạn, luyện ra thế hổ, gần như vô địch với giới võ giả, cuối cùng vẻn vẹn chỉ một chiêu tích bại cường giả Cửu Huyền Môn, tuyệt học như vậy, giới võ giả người nghe thấy biến sắc, người trước mắt này lại gọi nó là ‘Trùng’.
Đây không thể nghi ngờ là nhục nhã cực lớn đối với Thần Hổ quyền.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Phải biết rằng, tại thời khắc Triệu Phong Vũ thi triển Thần Hổ quyền, liền quyết định muốn lật lá bài tẩy của mình ra.
Không biết, còn gặp phải khinh thị.
Thần Hổ quyền cương mãnh vô cùng, như liệt hỏa thiêu đốt, quyền lực đại khai đại hợp vừa vặn giống công phu cứng rắn của Giang Khúc Phong, Giang Khúc Phong cũng thích đối thủ như vậy nhất, đôi mắt phát sáng, thiết chưởng đánh ra, trong lòng hô to thỏa mãn.
Rầm rầm rầm!
Chiến đấu giữa hai cường giả cấp bậc võ đạo tông sư.
Sở Trần đứng một bên, nội tâm lại có loại cảm giác phảng phất bị vô số ngón tay cào, nghẹn đến có chút khó chịu.
Giang tiền bối còn lại hai chữ đến tột cùng khi nào mới có thể nói ra.
Từ lúc Giang Khúc Khong nói chữ đầu tiên, Sở Trần liền đoán được hắn muốn nói cái gì.
Nhưng mà, theo chiến đấu giữa hai người càng lúc càng kịch liệt, hai bên tựa hồ đều mình đồng da sắt, không cách nào công phá phòng ngự của đối phương.